Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 21: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 21: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 21: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Phong Quang khựng lại,"Bốn chữ phí phạm của trời này... có thể dùng như vậy sao?"
"Không đúng à? Vậy cứ coi như dùng sai đi." Kỳ Vị mỉm cười thong dong tao nhã,"Đêm nay cô Hạ có thể yên tâm nghỉ ngơi ở đây, cần gì thì có thể tới tìm tôi, tôi ở ngay phòng cách vách."
"Được..."
Trước khi hắn đi ra ngoài, còn tốt bụng nhắc nhở,"Cô Hạ, buổi tối đi ngủ nhớ đóng cửa sổ cho kỹ nhé."
Phong Quang sửng sốt một lúc rồi mới gật gật đầu. Kỳ Vị đi ra ngoài. Cô đóng kỹ cửa chính xong. lại mở cửa sổ ra, thấy mảnh rừng cây mà bọn họ đi qua lúc nấy, còn có thể nhìn thấy tòa nhà màu trắng sừng sững ở phía bên kia. Cô đoán rằng, đó hẳn là nơi ở của các y tá.
Chẳng qua mới một ngày trôi qua mà thôi, cô đã đã trải qua rất nhiều chuyện. Ngáp một cái, Phong Quang đóng cửa sổ lại, rồi nằm lên trên giường. Bởi hành lý đều đã bị thuyền trưởng chạy trốn kia mang đi, nên ngay cả tắm, cô cũng không tắm được, chỉ có thể cứ ngủ như vậy thôi. Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau đã là hơn 9 giờ, cô ra khỏi phòng, Kỳ Vị đã không thấy đâu nữa, hẳn là đã đã đi làm từ sớm rồi. Phong Quang nhìn màn thầu và sữa đậu nành đặt trên bàn, một hồi lâu sau mới phản ứng lại mà nhận thức được rằng đây là đồ Kỳ Vị để lại cho mình.
Trong lòng cô nghĩ, người đàn ông này thật sự là quá hiểu lòng người, đúng lúc này cô lại nghe được tiếng gõ cửa
Đương nhiên đây không thể nào là Kỳ Vị, vì hắn vốn có chìa khóa. Tính cảnh giác của Phong Quang cũng xem như không tồi, cô hỏi:
"Ai thế?"
"Cô Hạ, là tôi, Kim Quả Quả đây." Phía bên kia cánh cửa là giọng nói tràn đầy sức sống, rất nhanh đã khiến cho người ta nhớ tới gương mặt hoạt bát đáng yêu kia của Kim Quả Quả.
Phong Quang khựng lại một lát,"Cô tìm bác sĩ Kỳ à? Anh ấy không có ở đây."
"Không phải, tôi tới để tìm cô."
"Cô tìm tôi làm gì vậy?"
"Tôi không thấy cô đến nhà ăn nên sợ cô đói bụng. Tôi tới đưa bữa Cô ấy thật sự... có hơi nhiệt tình thái quá. Phong Quang mở cửa thành một cái khe, quả nhiên thấy Kim Quả Quả đang cầm theo bữa sáng, lông mày cô giật giật,"Y tá Kim... Chúng ta mới chỉ quen biết hôm qua mà thôi."
"Không sao hết, chúng ta tâm sự nhiều một chút là sẽ quen thuộc thôi." Kim Quả Quả trực tiếp đẩy cửa ra, cô ta đi vào, lại nhét toàn bộ đồ ăn trong tay vào trong ngực Phong Quang,"Cô Hạ, chúng ta làm bạn bè nhé."
Phong Quang ôm một túi đồ lớn, cực kỳ hoài nghỉ liệu có phải cô ấy mua tất cả các món, mỗi món một phần ở nhà ăn đem đến hay không. Đặt các thứ lên trên bàn, đối mặt với ân tình như vậy của Kim Quả Quả, cô đành phải miễn cưỡng gật đầu.
"Thật tốt quá, vậy chúng ta có thể coi như bạn bè rồi!" Kim Quả Quả lôi kéo tay Phong Quang ngồi trên sô pha, cô lấy di động của mình ra, mở album ảnh,"Tôi thích nhất là chụp ảnh, cô xem này, trong đây đều là ảnh chụp mà tôi thấy đẹp nhất... Tôi cũng cất giữ rất nhiều ảnh đẹp ở trên mạng nha."
Phong Quang bị bắt xem hơn mười bức ảnh, ngay sau đó lại ý thức được một vấn đề,"Trên đảo này chẳng phải là không có internet, cũng không có tín hiệu sao?"
"Đúng vậy, bây giờ thì không có, chỉ trước kia mới có thôi."
"Vậy vì sao lại không còn?"
"Đó là vì..." Kim Quả Quả khựng lại, cô cau mày suy nghĩ một hồi lâu,"Bởi vì... Vì sao nhỉ, tôi cũng không nhớ rõ, trí nhớ của tôi không tốt, chẳng qua không có thì tức là không có thôi."
Loại chuyện này mà cũng có thể quên sao!?
Kim Quả Quả lại cười hì hì nói:
"Phong Quang, bạn tốt đều sẽ chia sẻ thứ mình thích nhất cho nhau. Tôi đã cho cô xem thứ tôi cất giữ, vậy cô cũng chia sẻ thứ cô thích cho tôi được không?"
".. Cô muốn có thứ gì? Mấy thứ châu báu gì đó của tôi, tất cả đều đã bị thuyền trưởng kia cầm đi mất rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận