Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 29 - Chương 29: Công lược phù thủy hắc ám

Quyển 29 - Chương 29: Công lược phù thủy hắc ámQuyển 29 - Chương 29: Công lược phù thủy hắc ám
Tiếng gió ngừng lại, Phong Quang vừa mới mở mắt ra, liền đột nhiên bị người kia đẩy dựa lưng vào trên thân cây. Cô không đau, bởi còn có bàn tay của người đàn ông đó đỡ lấy lưng cô. Mắt Phong Quang vừa mới nhìn rõ, một bàn tay liền dường như cưỡng ép mà nâng cằm cô lên, ngay sau đó chính là một nụ hôn đặt trên môi cô.
Môi mới vừa dán lên, người đàn ông liền mạnh mẽ xâm lấn. Phong Quang mở to hai mắt, đến khi cô kịp phản ứng lại, lưỡi hắn đã sớm len lỏi tiến vào khoang miệng, tùy ý trêu chọc khiến thân thể cô nhữn ra. Phong Quang thân là phái nữ nên vẫn rất rụt rè, cô cũng muốn phản kháng, nhưng lại bị hắn nắm cằm, cô tránh không được, thân thể chịu thua khiến cảm giác khuất nhục của cô càng thêm mãnh liệt, cô nhẫn tâm cắn xuống, nhưng cho dù nếm được mùi máu tươi, động tác của hắn vẫn không hề ngừng lại, mà còn xâm chiếm miệng cô một cách mãnh liệt hơn.
Cả người Phong Quang đều dần dần bị loại hơi thở nam tính mãnh liệt này vây lấy, thân thể cô liền rất nhanh chóng mất đi sức lực. Hermann ôm cô giống như trước kia, khiến cô treo ở trên người hắn.
"Công chúa điện hạ..." Hermann rốt cuộc cũng khẽ buông môi cô, hắn vẫn dán lên cánh môi cô, lại ôm sát thân thể cô vào người mình. Hắn khàn khàn hỏi:
"Em có cảm nhận được khát vọng của ta đối với em không?"
Môi Phong Quang đã sưng hồng lên, ánh mắt cô còn có chút mê ly, nhưng khi cảm nhận được có vật nóng như lửa đang chọc lên bụng mình, cô lập tức tỉnh táo. Từ không dám tin, lại đến cảm giác... hưng phấn khó phát hiện được giấu kín trong lòng.
Cảm xúc nhỏ này được che giấu rất tốt, ngay cả chính Phong Quang cũng không phát hiện. Cô chớp mắt bất an, đồng thời chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc dưới ánh mắt mạnh mẽ mang đầy tính xâm lược kia của hắn. Hermann lần thứ hai hôn lên, đầu lưỡi cạy mở môi cô, nụ hôn lúc này không mãnh liệt như lúc nấy mà quả thực ôn nhu vô cùng.
Nhưng qua thân thể, Phong Quang cảm nhận được rõ ràng, hiện tại hắn không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, hắn rất "nhiệt tình","nhiệt tình" đến mức khiến tim cô không khỏi đập nhanh. Cô đã loáng thoáng nhận ra mình đang chờ đợi điều gì.
Sau khi nụ hôn ôn nhu này kết thúc, Hermann lại dán lên cánh môi cô nói:
"Chúng ta cần nói chuyện thật tốt." "Nhưng ta cảm thấy..."
Mới vừa mở miệng, cô liền cảm giác được giọng mình có thêm một vẻ quyến rũ, Phong Quang bị giật mình vì giọng nói này, cô vội đỏ mặt hắng giọng, lúc này mới nói:
"Ta cảm thấy chúng ta không cần nói chuyện gì cả."
"Vậy sao?" Hermann mặt không đổi sắc, dường như hắn muốn buông tay đang bế cô.
Phong Quang sợ tới mức lập tức ôm cổ hắn, hai chân cũng bám chặt trên eo hắn,"Hermann!"
Hắn đang muốn khiến cô ngã xuống đất sao!?
Hermamn lại một tay đỡ mông cô, một tay kia ôm eo cô, giọng hắn vẫn không chút dao động như cũ,"Ta cho rằng điện hạ không muốn nói chuyện với ta, vậy ta có thể rời đi rồi."
Phong Quang hiểu "rời đi" mà hắn nói là có ý gì. Hắn tới vô ảnh đi vô tung, chỉ cần một thuật pháp liền có thể chạy quanh toàn bộ đại lục, mà giờ cô lại không biết mình đang ở cánh rừng nào
"Hermann! Nếu chàng dám bỏ lại ta mà rời đi... Ta liền."
Trong nháy mắt cô lại "cạn" từ, sau một lúc lâu, cô mới nghẹn ra được một câu:
"Về sau ta liền không cho chàng hôn nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận