Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 13: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 13: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 13: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Hạ Phong Ảnh đưa tay không cầm súng lên ngoáy lỗ tai mình, không để ý đến người đang bùng nổ bên cạnh, mà chỉ cầm di động nói:
"Guardian, chẳng phải tôi đã nói đừng thông báo cho Hạ Phong Quang rồi sao?"
Một giọng nữ hoạt bát vui vẻ rất nhanh chóng vang lên,"Dưới tiền đề bảo vệ sự an toàn của anh Hạ, Guardian có thể làm trái mệnh lệnh của anh Hạ"
"Hạ Phong Ảnh!" Phong Quang bỏ từ ghế điều khiển sang ghế phụ, cô ngồi trên đùi Hạ Phong Ảnh, hung tợn túm cổ áo hắn, nói:
"Anh suýt chút nữa thì chết, vậy mà còn không cho phép Guardian báo cho em. Anh có ý gì?"
Hạ Phong Ảnh lười biếng dựa vào ghế ngồi, nhướng mày với cô,"Em có đến cũng chỉ làm vướng chân anh thôi."
"Phải, em làm vướng chân anh. Mới vừa rồi chính em đã cứu anh từ trong đám ghê tởm kia ra đó!"
"Cho nên... Anh rất vui vẻ."
Hắn đột nhiên hạ thấp giọng, khiến cô sửng sốt trong giây lát,"Cái gì?"
"Anh thật sự rất vui vẻ." Tay Hạ Phong Ảnh đặt phía sau Lưng cô, ôm cô vào trong lòng mình, hai mắt hắn híp lại, nhẹ nhàng cười,"Phong Quang, cảm ơn em đã tới cứu anh."
"Anh... Anh làm sao vậy?" Phong Quang bỗng nhiên run lên, đôi tay cô sờ qua nắn lại trên mặt hắn,"Này, anh là Hạ Phong Ảnh sao? Anh không phải là người khác cải trang đó chứ?"
Hắn lại xoa đỉnh đầu cô, khiến tóc cô rối hết, lúc này mới vừa lòng mà cười,"Ai có thể cải trang thành dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng này của anh cơ chứ?"
"Đừng xoa nữa!" Cô ghét nhất chính là có người phá hỏng kiểu tóc của mình, nhưng trước mắt thì bất luận là thể lực hay chiều cao, cô vẫn đều không thẳng được hẳn, chỉ có thể phản đối bằng lời.
"Thế nào, tức giận sao?" Hắn cười, lấy ra một chiếc hộp từ trong túi,"Cho em cái này."
"Cái gì vậy?" Phong Quang mở hộp giấy ra, chỉ thấy bên trong là bốn thanh kẹo chocolate sắp xếp chỉnh tề. Cô ngây người im lặng hồi lâu. Hạ Phong Ảnh lại lười biếng xoa đầu cô,"Yên tâm đi, đây là do anh làm, còn mới, chưa từng hết hạn."
"Anh ra ngoài... là để làm cái này sao?"
"Sinh nhật em chẳng phải cũng sắp tới rồi sao? Sinh nhật 17 tuổi, cũng không nhỏ."
Hạ Phong Ảnh cười với vẻ thoải mái,"Lúc em ngủ đều luôn miệng nói muốn ăn đồ ngọt, lần này em được ăn rồi, về sau hẳn là có thể yên tĩnh lại."
Phong Quang nắm chặt chiếc hộp, tỏ vẻ ghét bỏ nói:
"Ai bảo anh xen vào việc người khác! Không đúng... Sao anh lại biết em có nói mơ?"
Cô chợt nghĩ tới điều gì đó, lại hung tợn nói: "Hạ Phong Ảnh, anh lén nhìn em ngủ!"
"Yên tâm yên tâm, về sau sẽ không..." Tay hắn xoa lên gương mặt cô, hơi hơi mỉm cười. Đây là nụ cười ôn nhu nhất của hắn.
Phong Quang lau đôi mắt phủ sương của mình, cô ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào ngực hắn,"Hạ Phong Ảnh, em không cần quà tặng, chỉ cần anh cùng em ăn sinh nhật là tốt rồi. Không chỉ lúc này, mà còn cả sinh nhật lần sau, lần sau nữa... Cho dù đến khi em có chị dâu, em cũng muốn anh ở cạnh em."
"Cô bé ngốc, em sẽ không có chị dâu."
Sắc mặt hắn dần dần tái nhợt,"Chỉ mỗi mình em đã đủ khiến anh phiền lòng, anh không có thừa tâm tư để hầu hạ thêm người phụ nữ khác..."
"Anh trai." Cô ôm hắn càng chặt hơn, trong giọng nói đã có tiếng nức nở,"Anh sẽ không sao cả... Em sẽ tìm được biện pháp."
Cô liều mạng muốn coi như không thấy vết cắn trên cánh tay hắn, hắn cũng không hề chủ động nhắc tới điều này, nhưng cô vẫn không thể thực sự bỏ qua nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận