Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 1: Thế giới thứ ba mươi ba: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 1: Thế giới thứ ba mươi ba: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 1: Thế giới thứ ba mươi ba: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Mùa hè năm nay, ở bệnh viện tốt nhất thành phố A, đại tiểu thư Hạ gia rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Phong Quang ngồi trên giường, cô mờ mịt nhìn mẹ mình vui quá mà khóc, cả cha mình đang cố hết sức giữ biểu cảm uy nghiêm, đến nay cô vẫn chưa biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Ba, mẹ, ba mẹ làm sao thế. .".
Phong Quang vừa mới tỉnh lại, sắc mặt còn hơi tái nhợt, lâu lắm không nói chuyện nên giọng nói của cô bất giác có vẻ mỏng manh.
"Chỉ là ba mẹ rất vui thôi."
Vương Từ ôm lấy con gái mình. Bà thật sự khó có thể che giấu nổi cảm xúc bản thân. Bà nghĩ, nếu có thể chứng minh đây không phải một giấc mộng, vậy có phải khóc cả đời bà cũng nguyện ý,"Phong Quang... con rốt cuộc cũng tỉnh rồi..."
Sự chờ đợi trước kia, tới giờ khắc này đều hoàn toàn đáng giá.
Phong Quang không hiểu rõ lắm, khẽ chớp mắt,"Mẹ, con chẳng phải chỉ ngủ một giấc thôi sao? Vì sao thái độ của mẹ và ba đều kỳ quái như vậy?"
Vương Từ đang ôm Phong Quang liền khựng lại.
Trong ấn tượng của Phong Quang, mẹ cô đều là một nữ cường nhân sấm rền gió cuốn, trước nay cô vẫn chưa thấy mẹ khóc bao giờ, mà lúc này đây, trong chớp mắt khi thấy cô tỉnh dậy, mẹ cô lại khóc lâu như thế.
Cô nghỉ hoặc,"Rốt cuộc là làm sao vậy?"
"Không, không có gì.".
Vào lúc này, phản ứng của Hạ Triều bình tĩnh hơn Vương Từ nhiều lần.
Sắc mặt ông như thường mà nói:
"Có lẽ Phong Quang đã ngủ quá lâu nên không nhớ rõ, con đã từng bị tai nạn xe cộ ở nước ngoài, bác sĩ nói con có khả năng sẽ hôn mê cả đời không tỉnh lại, nên hôm nay thấy con thức tỉnh, ba và mẹ con mới vui như vậy."
"Tai nạn xe cộ?"
Không sai, chính là tai nạn xe cộ."
Vương Từ đưa tay vỗ về mặt con gái, nói: "Chuyện đã qua lâu lắm rồi, con lại ngủ nhiều ngày tháng như vậy, có quên cũng rất bình thường, chẳng qua, chỉ cần Phong Quang tỉnh lại là được rồi, những chuyện không vui đó cũng không cần phải nhớ tới."
"Con bị tai nạn xe cộ sao..."
Phong Quang lẩm bẩm một câu này, nhưng cô lại không hề có ấn tượng với chuyện đó. Cô nâng tay lên, ngây ngốc nhìn vết sẹo trên cổ tay, không chỉ một vết, mà có những vài vết sẹo đan xen nhau.
Cô hoang mang nói:
"Trên tay con sao lại có nhiều vết sẹo như vậy?"
Sắc mặt Hạ Triều khẽ biến, trong mắt ông có một loại cảm xúc Phong Quang không hiểu được.
Mà Vương Từ là không chút che giấu đau lòng nói:
"Khi Phong Quang xảy ra tai nạn xe cộ đã không cẩn thận bị thủy tỉnh quẹt vào tay. Không sao hết, chỉ là mấy vết thương mà thôi, đến lúc đó chúng ta đi mua một chuỗi vòng tay hay lắc tay thật đẹp, Phong Quang đeo lên là đẹp ngay."
"Mẹ con nói rất đúng."
Hạ Triều cũng ở một bên nói:
"Bất luận con thích trang sức kiểu gì, ba đều mua cho con."
Phong Quang khẽ gật đầu, chút cảm giác kỳ quái này sinh trong lòng kia cũng rất nhanh bị áp xuống, có lẽ cha mẹ cô nói không sai, cô đã ngủ lâu quá nên mới quên đi nhiều chuyện.
Cô cũng từng thử gọi tên Hệ thống chủ trong đầu, nhưng cũng không có bất cứ giọng nói nào đáp lại cô. Hệ thống chủ đã từng nói, chỉ cần cô gom đủ điểm tích lũy, cô liền có thể về nhà, nhưng cô nhớ rõ, cô vẫn chưa gom đủ một trăm điểm, vậy vì sao cô lại có thể trở lại thế giới của mình đây?
Phong Quang không hiểu, nhưng Hệ thống chủ cũng sẽ không cho cô đáp án. Cô đã về tới thế giới hiện thực, Hệ thống chủ cũng liền cắt đứt liên hệ với cô. Cô bỗng nhiên có chút phiền muộn, tuy nói là bị ép, nhưng gắn chặt với nhau thời gian dài như vậy, cô cũng có chút luyến tiếc Hệ thống chủ lạnh lùng ngạo kiều kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận