Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 15 - Chương 27: Công lược hội trưởng hội học sinh

Quyển 15 - Chương 27: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 27: Công lược hội trưởng hội học sinh
Trong lòng Phong Quang khó chịu giống như bị móng vuốt của con mèo cào vào. Nếu như cậu lộ ra một chút buồn bã hoặc là bất mãn, tin chắc rằng cô cũng sẽ không giống như bây giờ. Hiện tại, cô cảm thấy khó chịu, nhưng loại khó chịu này lại không có chỗ phát tiết.
Cậu khẽ cười một tiếng:
"Phong Quang, đừng nói về bệnh tình của tôi nữa, chúng ta trò chuyện một chút, hôm nay cậu đến tìm tôi là có chuyện gì à?"
Cô kinh ngạc ngước mắt lên.
"Từ lúc cậu bước vào, tôi đã biết cậu đang cất giấu tâm sự rồi."
Đôi môi mỏng của cậu cong lên thành một độ cong đẹp mắt, trong mắt cũng như có tỉa sáng lướt qua,"Phong Quang, tâm tư của cậu rất dễ đoán, lần nào cũng có thể nhìn được từ mặt cậu ra cậu đang suy nghĩ cái gì.
Cô không cam chịu yếu thế nói:
"Nếu như cậu nói có thể nhìn ra tôi đang suy nghĩ gì, vậy cậu thử nói xem."
"Chuyện cậu muốn hỏi có liên quan đến thân phận của tôi... Không, chính xác mà nói là thân phận của Hàn Trần, đúng không?"
Cô kinh ngạc há hốc miệng:
"Sao cậu lại biết được?"
"Chuyện này cũng không khó đoán. Hôm nay là thứ hai, tôi nghĩ... hội trưởng hội học sinh tận tụy với công việc sẽ không nghỉ học. Chỉ cần Phong Quang gặp cậu ấy, nhất định sẽ biết tôi không phải là Hàn Trần."
Cậu dừng lại một chút, mang theo chút áy náy nói:
"Tôi rất xin lỗi, trước đó tôi không nói cho cậu biết tôi không phải là Hàn Trần là bởi vì tôi sợ sau khi biết thân phận của tôi rồi cậu sẽ không để ý đến tôi nữa. Phong Quang, tôi muốn có một người bạn."
"Chuyện này tôi không trách cậu."
Tâm tình cô phức tạp,"Dù sao từ trước đến nay cậu cũng chưa hề thừa nhận với tôi cậu là Hàn Trần, là tự tôi nhận lầm người."
"Nhưng có lẽ... Phong Quang nghe tiếp lời tôi nói thì sẽ không nghĩ như vậy nữa." "Cậu muốn nói cái gì?"
"Hôm nay Phong Quang đến tìm tôi, nhất định là bởi vì Hàn Trần bảo cậu qua đây hỏi quan hệ giữa hai chúng tôi đúng không."
Nụ cười của cậu làm người ta hoa mắt.
Bị người ta nhìn thấu tâm sự, Phong Quang ngượng ngùng gật đầu:
"Không sai, là cậu ta bảo tôi đến."
"Tôi nghĩ, sau khi Phong Quang biết tôi và Hàn Trần không phải là cùng một người, nhất định sẽ đoán chúng tôi là hai anh em sinh đôi, nhưng chắc chắn Hàn Trần đã phản bác lại phỏng đoán của cậu rồi. Có lẽ... Phong Quang lại sẽ nghĩ, quan hệ của tôi và cậu ấy không tốt."
"Đúng..."
Không thể phủ nhận, những gì cô nghĩ đều bị cậu nói đúng.
Cậu đứng ở bên cửa sổ, dáng người cao ráo đẹp đẽ. Ánh mặt trời chiếu lên quanh người cậu khiến hình bóng ấy trông vô cùng phóng khoáng, đẹp tuyệt trần giống như một vị thần. Cậu mỉm cười trong ánh mặt trời ấm áp,"Tôi tên là Hàn Kỳ, đây là một màn giới thiệu bản thân muộn, còn về Hàn Trần... tất cả giống như Phong Quang phỏng đoán, cậu ấy đúng là người nhân bản của tôi."
Nghe được câu trả lời này, Phong Quang không chút bất ngờ. Cô bị nụ cười của cậu làm mê đắm.
Một lúc lâu sau, cô mới hỏi không chắc chắn:
"Tạo ra một người nhân bản... là vì sức khỏe của cậu không tốt, cho nên ba mẹ cậu muốn có một người thừa kế khác sao?"
"Phong Quang, cậu chỉ nói đúng một nửa."
Cậu khẽ lắc đầu.
"Một nửa?"
"Cho dù bây giờ khoa học kỹ thuật có phát triển như thế nào, có lẽ mọi người có thể đi ra ngoài không gian dễ như trở bàn tay, hoặc là có thể dùng thủ đoạn điều trị thay đổi trí nhớ của một người dễ dàng, hay là trí tuệ nhân tạo đang thay thế địa vị làm việc của loài người... nhưng có một thứ vẫn tồn tại sự thiếu sót, đó là tuổi thọ của người nhân bản vĩnh viễn sẽ không quá dài."
Trong mắt cô hiện lên một tia khủng hoảng:
"Tuổi thọ... sẽ không quá dài?"
Cô đường như đã ý thức được điều gì đó, mà cái cô ý thức được này người nhân bản của Hàn Kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận