Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 7: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 7: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 7: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Một cô nương chưa chồng như cô, lại chủ động đến mức khiến người ta thấy sợ. Dù là Mạc Khanh, vào giờ phút này cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhưng sau khi cảm nhận thấy hắn không phối hợp, Phong Quang liền rời khỏi môi hắn. Dù nói thế nào, trước sau gì cô cũng là con gái, có thể làm đến mức đó đã rất không dễ dàng. Sắc mặt cô ửng đỏ, trừng mắt nhìn hắn nói,"Xem ra huynh thật sự không thích ta."
Yết hầu của Mạc Khanh khẽ nhúc nhích, chỉ nói ra hai chữ,"Tự trọng."
"Hiện giờ ta tức giận."
Cô chủ động xuống khỏi người hắn, xoay người trở về phòng mình,"Ta quyết định buổi sáng hôm nay ta sẽ không để ý đến huynh."
"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đóng lại thật mạnh.
Tâm tình của hắn... chợt có chút khó tả. Người bị cưỡng hôn là hắn, theo lý mà nói, có tức giận cũng nên là hắn mới phải, đúng không?
Mà nói đến Kiều Linh bị bỏ quên ở ngoài chờ đợi suốt nửa ngày, cô không nhìn thấy Phong Quang bước ra, lại không dám tùy tiện đi vào, chỉ đành trở về trong thất bại.
Đến buổi chiều, cái sân đơn sơ này lại có người đến, đó là thuộc hạ của Phó Hạng, một đại thúc cao lớn, thô kệch, râu xồm, có vẻ trung thực. Ông ta tên là Lý Mãng. Nói thật, bước vào cái sân này, ông ta cũng có chút sợ, nói đúng ra, là không ai tới đây mà không sợ cả.
Đại phu là Đại trại chủ trên danh nghĩa của Hắc Phong Trại, nhưng trước nay hắn đều mặc kệ mọi việc, cũng không ai biết hắn tên là gì, chỉ biết Hắc Phong Trại này là do hắn thành lập. Truyền thuyết về hắn có rất nhiều, kiểu truyền thuyết giết người không chớp mắt đã chiếm hai phần ba, nguyên nhân chính là vì không hiểu rõ được người này, nên mọi người mới có thể sợ hắn. Có câu nói chẳng phải rất đúng sao? Con người đều sợ hãi chuyện mà mình không hiểu.
Lý Mãng cung kính bước vào khoảng sân có rào tre bên ngoài, khi thấy dưới tàng cây có một thiếu nữ áo đỏ đang bưng bát ăn mì sợi, hắn ngẩn người. Tới giờ đại phu vẫn sống một mình ở đây, chưa bao giờ thấy có thêm ai khác, mà y thuật của đại phu lại giỏi như vậy...
Lý Mãng như hiểu ra cái gì, liền nịnh nọt với vẻ chó săn:
"Đại phu không hổ là đại phu, ngay cả thuật từ nam biến nữ cũng có thể nghiên cứu ra được!" "gì?"
Nghe được giọng nói, Phong Quang ngẩng đầu lên, thấy là một đại hán, cô nghỉ hoặc chớp chớp mắt "Ông là ai vậy?"
"Đại phu không quen biết ta?"
"Đại phu..." Cô chỉ vào mình,"Ông nói ta à?"
Một mảnh lá rụng phóng thẳng về phía Lý Mãng, cắt đi một lọn tóc trên đầu ông ta.
Mạc Khanh xuất hiện ở sau lưng Phong Quang, vẻ mặt không tốt lắm.
Lý Mãng nhìn Phong Quang, lại nhìn sang Mạc Khanh, cuối cùng chân mềm nhũn,"Đại phu, ta, ta, ta sai rồi!" Mạc Khanh không nhìn ông ta, mà chỉ ngồi đối diện Phong Quang, quét mắt nhìn khóe môi dầu mỡ của cô, giọng điệu không tốt lắm,"Ăn nhanh đi." "Huynh giục cái gì mà giục, ta cũng đâu lãng phí lương thực chứ..." Nói thì nói như vậy, nhưng thực ra cô lại nghe lời mà tiếp tục động đũa.
Hiện giờ đã đã khoảng hai giờ chiều, nhưng cô vẫn còn đang ăn trưa, chỉ vì cô nói không để ý tới hắn nửa ngày, nên liền thật sự không để ý tới hắn, ngay cả cơm trưa cũng không ra khỏi phòng để ăn, cuối cùng lại thật sự đói chịu không nổi, nên đã lấy con thỏ hắn khắc xong lúc sáng để uy hiếp hắn, nếu không cho cô ăn, cô liền đồng quy vu tận(1) với con thỏ này.
Mạc Khanh nhìn con thỏ gỗ mà cô bắt lấy, lại nhìn mặt cô, rốt cuộc vẫn vào phòng bếp nấu cho cô bát mì.
Nhưng ăn được một nữa, cô liền không ăn nổi nữa rồi, chẳng qua vì mặt mũi nên cô mới nỗ lực giải quyết nốt bát mì này thôi.
Một bàn tay lấy đi cái bát trước mặt cô,'Ăn không hết thì đừng ăn nữa."
Sau đó, một chiếc khăn tay ném tới trước mặt cô.
"Huynh đúng là người tốt." Phong Quang cảm động cầm lấy khăn tay lau miệng mình, không hề keo kiệt mà phát cho hắn tấm thẻ người tốt.
Mạc Khanh bình thản thu dọn chén đũa.
Cô lại ôm mặt, hạnh phúc nói:
"Không chỉ là người tốt, hơn nữa còn là người đàn ông tốt của gia đình."
Không, hắn chỉ đơn giản cho rằng, nếu vị thiên kim đại tiểu thư này mà tự tay thu dọn, thì toàn bộ đám chén bát kia sẽ rơi vỡ hết.
Hắn lại nhìn về phía Lý Mãng " Muốn ta đi xem bệnh cho Phó Hạng." Vỗ đầu mình một cái, cô lại hỏi:
"Nhưng Phó Hạng là Nhị trại chủ ở đây, huynh thật sự không cần quan tâm đến hắn hả?"
"Đại phu!"
Lý Mãng là người tập võ, đương nhiên thính lực cũng không tồi, nghe Phong Quang nhắc tới Phó Hạng, ông ta vội nói xen vào:
"Phó trại chủ thật sự bị bệnh rất nghiêm trọng, nếu ngài vẫn không đến xem, chỉ sợ hắn liền..."
Lời còn lại ông ta không đành lòng nói ra, nhưng có thể thấy trên mặt ông ta tràn đầy lo lắng.
Phong Quang chỉ nhìn đã nghĩ Phó Hạng sắp chết đến nơi, cô cũng quay về phía Mạc Khanh, chờ đợi đáp án của hắn.
Mạc Khanh hơi ngừng lại, hắn đặt đồ trong tay xuống, rốt cuộc cũng nhìn Lý Mãng,"Nếu hắn sinh bệnh, thì xuống núi tìm đại phu đi."
"Nhưng đại phu à, lên núi xuống núi, vừa đi vừa về cũng phải mất đến hai ba ngày đó!"
Phong Quang cũng gật đầu theo"Đúng đúng! Đến lúc đó thì người cũng không sống được!" Mạc Khanh lại liếc mắt nhìn cô, ánh mắt rất rõ ràng, ngươi góp vui làm cái gì?
Cái này... thích trò vui chẳng phải bản tính của nhân loại sao? Hắn xoay người.
Phong Quang vội vàng đứng lên,"Huynh muốn đi đâu?"
"Trị bệnh cứu người."
Cô sửng sốt một lát, lại vội vàng đi theo sau lưng hắn, cười hì hì nói:
"Ta cũng đi!"
Chỗ ở của Mạc Khanh tại Hắc Phong Trại nằm trong một góc hẻo lánh. Người khác nghĩ là hẻo lánh, nhưng Mạc Khanh lại cho là thanh tịnh. Ngoại trừ lúc ra ngoài kiếm củi hoặc hái thuốc, hắn hiếm khi ra khỏi sân viện của mình, mà nếu hắn bước ra ngoài, thì đồng nghĩa với việc... phó trại chủ lại sinh bệnh.
Còn việc vì sao phải dùng chữ "lại"...
Phong Quang nhìn đám nữ nhân diêm dúa lòe loẹt, đủ mọi hình dáng trong phòng, cứ thế liền ngây ra. Mà nam nhân nghe nói là bệnh nặng sắp không sống được bao lâu kia thì lại tung tăng nhảy nhót tiến đến,"Mạc đại ca, ta biết ngay huynh sẽ không nỡ mặc kệ ta mà!" "Huynh xem, ta đã rút kinh nghiệm lần trước, nữ nhân tìm được lần này không chỉ có giáo dưỡng, lại còn đẹp, chất lượng tốt hơn không biết bao nhiêu so với đám trước kia. Huynh mau nhìn xem có vừa ý ai không?"
Mạc Khanh cúi đầu, nhìn về phía Phong Quang.
Phong Quang khựng lại, yếu ớt lùi ra sau một bước. Cô đâu biết rằng... tên Phó Hạng này giả bệnh chính vì để Mạc Khanh xem mắt chứ.
Nhìn theo tầm mắt Mạc Khanh, lúc này Phó Hạng mới chú ý tới Phong Quang, hắn kinh ngạc thốt ra tiếng.
"Ngươi chẳng phải là khuê nữ của Hạ lão nhân sao? Sao lại ở chỗ này?"
Lúc trước, khi hai phe đang giằng co thì Hạ Triều giữa chừng rời khỏi, lại phái người đi tìm con gái ông ta. Chuyện này dĩ nhiên Phó Hạng cũng biết.
Không đợi Phong Quang trả lời, Phó Hạng dường như hiểu ra điều gì, hắn tỏ vẻ cảm động nhìn Mạc Khanh,"Mạc đại ca, ta biết huynh sẽ không mặc kệ Hắc Phong Trại chúng ta mà. Vì Hắc Phong Trại chúng ta, huynh còn đặc biệt bắt con gái Hạ lão nhân về. Thật tốt quá, cho dù lần sau Hạ lão nhân đánh tới đây, chúng ta cũng đã có con tin tốt nhất!"
*x+*xx*xx*x*x*x**
(1) Đồng quy vu tận: cùng chết (với kẻ thù).
Bạn cần đăng nhập để bình luận