Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 10 _ Chương 4: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới

Quyển 10 _ Chương 4: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giớiQuyển 10 _ Chương 4: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Có Phong Quang ở đây, trong lớp sẽ không có ai dám bắt nạt Tiểu Du, Quý Miên rất yên tâm đối với điểm này. Tuy nhiên, cậu là một học sinh chuyển trường vừa mới đến, mỗi chuyện đều phải dựa vào chính mình.
May mà đối với những đứa con dòng cháu giống được ba mẹ bảo vệ rất tốt này, Quý Miên lăn lộn lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn gian khổ từ bé, cậu không cần phải sử dụng quá nhiều thủ đoạn mánh khóe để đối phó và lấy lòng chúng.
Nhận được tin mọi chuyện ở trường của hai đứa bé mới đến đều tốt, Hạ Triều ở trong phòng làm việc bảo quản gia cầm những tài liệu đã điều tra được này xuống.
Trước khi quản gia đi, Hạ Triều hỏi:
"Phong Quang rất thích bọn chúng à?"
"Vâng, mấy ngày này tiểu thư rất vui vẻ."
"Quản gia cảm thấy, hai đứa bé này thế nào?"
"Đứa nhỏ là một đứa bé bình thường, đứa lớn đó thì tất cả biểu hiện đều quá xuất sắc."
"Xuất sắc không tốt à?"
Quản gia đã hơn năm mươi tuổi thở dài:
"Bởi vì quá hoàn mỹ, cho nên mới không bình thường"
"Đúng vậy..."
Một tia chớp xẹt qua ngoài cửa sổ, làm góc mặt nghiêng lạnh lùng của Hạ Triều càng nổi bật hơn:
"Cho dù nó là người thế nào, sau khi phát hiện ra nó uy hiếp đến Phong Quang, vậy nó cũng không còn giá trị tồn tại ở Hạ gia nữa."
Chẳng qua chúng cũng chỉ là đồ chơi chơi với Phong Quang mà thôi, đồ chơi thì chỉ cần phát huy tác dụng của đồ chơi là được rồi.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, tiếng sấm cũng lớn hơn.
Quý Miên tắm xong mở cửa phòng tắm đi ra, chỉ thấy chăn trên giường nhô lên, cậu không biết làm sao đành cười nói:
"Tiểu Du, sao em không ở phòng mình?"
"Anh..." "Là em.
Cậu hơi ngớ người:
"Phong Quang, sao em lại đến phòng anh thế?"
"Hôm nay em muốn ngủ ở chỗ anh."
Quý Miên đi tới cạnh giường:
"Em không sợ sẽ gặp ác mộng à?"
"Em... mấy ngày trước em xem một bộ phim truyền hình rất kinh khủng"
"Sau đó thì sao?"
"Ban đêm sấm chớp đùng đùng, quỷ nữ xuất hiện..."
Dường như chuyện này rất hợp với tình hình, bên ngoài lại lóe lên một tỉa chớp.
Quý Miên khổ não nói:
"Nhưng anh cũng sợ quỷ nữ, vậy phải làm thế nào đây?"
"Không sao..."
Nó giơ một cái tay nhỏ ra khỏi chăn, nắm thật chặt tay cậu:
"Chân em ngắn chạy chậm, quỷ nữ sẽ ăn em trước, vậy là anh có thể mau chóng trốn đi rồi."
Vẻ mặt Quý Miên hơi khựng lại, rất nhanh đã buột miệng nói ra một câu:
"Em bị ngốc à?"
"Anh nói cái gì?"
Tiếng sét vừa vặn vang lên, che đi giọng nói của hắn.
Quý Miên dừng một chút:
"Không có gì, anh chỉ là đang nghĩ, phải thế nào mới làm cho Phong Quang không sợ."
"Anh ở đây, em sẽ không sợ nữa."
Trong đôi mắt trong veo của nó dường như có ánh sao đang lấp lánh:
"Anh, để cho em ở chỗ này một đêm... chỉ một đêm thôi được không?"
Quý Miên suy nghĩ đến hậu nếu quả đuổi nó ra ngoài. Loại bỏ suy nghĩ này đi, cậu không biết làm sao đành nói:
"Ngủ không được đạp chăn, cũng không được lộn xộn, em có thể làm được không?" "Có thể! Em ngủ ngoan lắm!"
Mắt nó cong thành hình trăng lưỡi liềm, chủ động lăn một vòng vào phía trong giường, nhường chỗ bên ngoài lại cho cậu.
Quý Miên tắt đèn lên giường, trước khi nhắm mắt lại nói:
"Chỉ một tối nay thôi nhé!"
Cậu quay lưng lại, mới chỉ một lát, đã cảm thấy người bên kia cẩn thận dựa sát vào mình. Sau đó, cậu lại cảm giác được quần áo sau lưng mình bị nó dùng ngón tay túm lấy một chút xíu. Động tác rất nhỏ, có lẽ là sợ cậu phát hiện, nhưng nó lại phải túm lấy cái gì mới có thể yên tâm.
Không thể phủ nhận, đối với đứa bé gái như vậy, lương tâm đã ngủ yên rất lâu của cậu, dường như có xu hướng lung lay rồi.
*x*x*x**xx***
Giống như Phong Quang đã bảo đảm, trước nửa đêm nó thật sự ngủ vô cùng yên tĩnh, nhưng sau nửa đêm, hình như nó cảm thấy lạnh, không ngừng dịch về phía ấm áp.
Quý Miên mới vừa đẩy nó ra ngoài, chỉ một lát sau, nó lại không tự chủ được chui vào trong lòng cậu. Mấy hiệp như vậy, cậu tuyên bố từ bỏ, còn tiếp tục như vậy nữa, vậy tối hôm nay cậu cũng đừng mong ngủ.
Má nó dán vào ngực cậu, phát ra tiếng hít thở nhỏ xíu, giống như là khúc hát ru, cậu lại cũng từ từ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Quý Miên không nhìn thấy Phong Quang ở cạnh giường. Trong nháy mắt cậu có một loại ảo giác chuyện tối hôm qua chỉ là cậu nằm mơ thôi. Lúc thu dọn xong tất cả đi ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy Phong Quang và Quý Du đang ăn cơm trong phòng khách.
Giáo dưỡng của Phong Quang rất tốt, luôn làm theo quy củ ăn không nói ngủ không nói, cho nên nó chỉ nói với Quý Miên một tiếng:
"Chào buổi sáng, anh trai"
rồi không nói gì nữa.
Nhưng Quý Du thì khác, nó ngồi ở bên cạnh Phong Quang, tò mò hỏi:
"Sao hôm nay anh lại dậy muộn thế?"
"Bởi vì hôm nay là thứ bảy."
Quý Miên ngồi ở đối diện hai người, tao nhã bê nước cam lên uống một ngụm:
"Ngày nghỉ có thể lười biếng một chút!"
Không... Chuyện cậu dậy muộn hơn nó, sẽ làm cho cậu có một loại Đáng tiếc cô gái nhỏ làm cho cậu khó chịu không hề ý thức được, Phong Quang ăn xong rồi, lại cầm khăn ăn lên lau miệng, lúc này mới hoạt bát nói:
"Anh trai, em dẫn anh đến một nơi nhé."
"Đi đâu?"
Nó làm ra vẻ rất thần bí:
"Đợi anh ăn xong rồi, đi theo em là sẽ biết."
"Được."
Quý Miên dịu giọng trả lời, trong lòng cậu căn bản cũng không tò mò.
Bọn chúng đi xuyên qua sân trước hoa cỏ xanh tươi đến một tòa nhà khác rất cao màu trắng.
Phong Quang lấy chìa khóa từ trên cổ con gấu bông đồ chơi của mình xuống, nó mở cánh cửa đang khóa ra, sau khi đi vào, Quý Miên khựng lại.
Trong ngôi nhà rất cao này, lại toàn là sách.
Phong Quang đắc ý nói:
"Đây là quà mẹ tặng cho em. Mẹ nói muốn em trở thành... cô gái văn học gì đó, nhưng em không thích đọc sách. Anh thích đọc sách, vậy em sẽ tặng chỗ này cho anh."
Nó đi đến bên cạnh cậu, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cậu.
"Anh?"
Phong Quang kéo Quý Miên không có phản ứng.
Rất lâu, Quý Miên nhìn Phong Quang mới phát ra tiếng:
"Tại sao phải tặng cho anh?"
Phong Quang trả lời như lẽ đương nhiên:
"Bởi vì anh thích."
"Có phải là... chỉ cần là thứ anh thích, mà Phong Quang có, em đều sẽ cho anh không?"
"Vâng!"
Nó gật đầu không chút do dự.
Nếu như anh nói muốn mạng của em thì sao?
Quý Miên không hỏi ra câu này, cậu chỉ tò mò, nó có thể làm được đến mức nào.
Vì vậy, Quý Miên mười tám tuổi nhìn búp bê màu hồng, truyện đồng nhiều đồ, cậu nhét hết những thứ này vào trong tủ.
Năm năm này, cậu không ngừng thăm dò giới hạn cuối cùng của Phong Quang. Nó thích búp bê vải, cậu liền nói muốn búp bê vải của nó. Nó cất đi rất kỹ quyển truyện đồng thoại ba nó tặng cho nó, cũng đưa cho cậu. Cô bảo mẫu không cho phép nó ăn quá nhiều kẹo, kẹo nó tốn bao công sức lén chạy ra ngoài mua về, cũng chỉ do dự một chút mà thôi, bởi vì cậu nói thích, cho nên nó đã cho cậu hết, thậm chí đến nó cũng không hề ăn một miếng nào. Còn có rất nhiều, rất nhiều...
Điều này không khỏi khiến cho Quý Miên càng thêm khẳng định, Hạ Phong Quang thật sự là một kẻ ngốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận