Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 54: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 54: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 54: Công lược kiếm tiên tàn tật
Phong Quang nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu "Nam Kha, huynh nói rõ ràng cho ta biết, huynh còn muốn thành thân với nữ nhân khác sao?"
"Không bao giờ."
Nam Kha rũ mắt nhìn cô, thấy sắc mặt cô giận dữ, liền không khỏi hoảng lên, giọng nói trước nay luôn bình thản của hắn vào giờ phút này rốt cuộc cũng biến đổi,"Văn Tu nói nam nhân thành thân đều vì muốn ở bên nữ nhân mình thích, nhưng khi ta nhìn thấy nàng ta, lại không hề có ý muốn chạm vào chỗ bị sưng của nàng ta chút nào. Điều này cũng chứng tỏ, ta chưa từng thích nàng ta."
Được rồi, lý do này có chút... Phong Quang không còn gì để nói.
"Nam Kha tiên sinh!"
Thủy Nhi không nhịn được mà đứng ra,"Sao ngài có thể nói như thế? Nhớ trước đây ngài nhận tiểu thư làm đồ đệ, sau đó lại cầu thân với tiểu thư, những chuyện đó nô tỳ đều chứng kiến! Lúc trước trong tiệc cưới có không biết bao nhiêu khách mời... ngài có biết, cuối cùng tiểu thư đứng một mình trên hôn lễ là chuyện khó chịu đựng đến mức nào hay không? Bây giờ ngài lại... ngài lại vì tiểu yêu tỉnh này mà quên tiểu thư được sao!?"
"Hả?"
Phong Quang dựng thẳng mày,"Ngươi nói ai là tiểu yêu tinh?"
Tần Lạc Hoàng bỗng cảm thấy sát khí đột nhiên ập tới, nàng ta vội chắn trước mặt Thủy Nhi, muốn chặn lại một chiêu này, nhưng nàng ta đã đánh giá quá cao công lực của mình, kiếm của nàng ta cứ thế mà gãy, kiếm khí kia cũng đâm vào bả vai nàng ta. Nàng ta nghẹn ngào một tiếng, rốt cuộc vẫn không để bản thân kêu ra.
"Tiểu thư!"
Thủy Nhi thốt lên, vội đi tới đỡ Tần Lạc Hoàng. Nếu không phải có kiếm của Tần Lạc Hoàng chắn bớt lực, xương tỷ bà của nàng ta sớm đã vỡ nát, trở thành một phế nhân. Miệng vết thương đang đau đớn, nhưng Tần Lạc Hoàng lại cười.
"Được lắm... hiện giờ người thậm chí còn không niệm tình cũ chút nào."
Phong Quang lắc tay Nam Kha,"Huynh làm gì mà phải ra chiêu lấy mạng?"
"Là nàng ta nói nàng không tốt trước." mình. Phong Quang nghĩ thầm, đại ca à, huynh làm thế trong lúc này thích hợp sao? Nhưng có nói lý với Nam Kha cũng vô ích, nên cô lại nhìn sang phía những người khác, vẻ mặt Tần Lạc Hoàng và Thủy Nhi đều hết sức căm hận, mà Ám Ảnh thân là người ngoài cuộc lại tìm một chỗ ngồi xuống xem kịch hay.
Ba nữ nhân một đài diễn, nơi này chẳng phải có đúng ba nữ nhân sao?
"Ngươi đã từng nói..."
Tần Lạc Hoàng chỉ nhìn Nam Kha,"Bầu trời có bao nhiêu vì sao, thế gian liền có bấy nhiêu cô gái, nhưng bầu trời chỉ có một ánh trăng, thế gian cũng chỉ có một mình ta. Hiện tại... ngươi đã tìm được ánh trăng khác rồi, có đúng không?"
Phong Quang nghe xong, trầm mặc trong chốc lát, liền lôi kéo Nam Kha xoay người,"Chúng ta đi thôi."
Nam Kha nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang tin ta?"
"Đương nhiên."
Mặt Phong Quang đờ đẫn nói:
"Huynh không thể nào nói ra lời buồn nôn thế kia được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận