Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 44: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 44: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 44: Công lược người cản thi
Hắn hạ thấp giọng, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ... viên kẹo này sẽ ngọt giống như em vậy."
"Bùm"
một tiếng pháo hoa xán lạn nở rộ trong đầu cô.
Nhìn mưa hoa anh đào bay khắp chốn, Tiết Nhiễm cười khẽ một tiếng bên tai cô,"Phong Quang quả nhiên là cô bé rất dễ thẹn thùng."
Lúc này cô thực sự cảm nhận được, hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve tay cô. Trong thoáng chốc, không rõ tại sao giọng nói và vẻ tươi cười của người đàn ông này đều khiến cô có cảm giác như từng quen biết.
Tiết Nhiễm lại lần nữa hơi khom lưng, trực tiếp kẹp ngang Thanh Ngọc trong khuỷu tay mình, nhấc lên. Thanh Ngọc sợ tới mức kêu gào ầm ï, hắn cũng không thèm phản ứng lại, chỉ nhìn vẻ mặt ngây ra của Phong Quang, lại cảm thấy cô hết sức đáng yêu, cực hợp ý hắn. Hắn dùng một tay khác xoa gương mặt cô,"Cô gái đáng yêu, chúng ta lần sau gặp lại."
Dứt lời, hắn mang theo Thanh Ngọc xoay người rời đi.
Một lúc lâu sau, Phong Quang mới phục hồi tỉnh thần, nhìn kẹo trong lòng bàn tay, bối rối trong chớp mắt. Bất kể là sự xuất hiện của người đàn ông này, hay hành vi tán tỉnh xong liền chạy của hắn, đều khiến cô cảm thấy không biết nên theo ai. Hẳn là cô phải chán ghét loại đàn ông tùy tiện này mới đúng, nhưng thế mà... dường như cô không thể chán ghét người này được.
Giống như Hạ Phong Ảnh kia vậy.
Hạ Phong Ảnh... Đột nhiên nghĩ tới hắn, Phong Quang mới nhớ rằng mình đã đáp ứng hắn sẽ nhanh chóng trở về. Cô không nghĩ gì khác nữa mà theo đường cũ trở lại phòng bệnh của Hạ Phong Ảnh. Nhưng còn chưa kịp đi vào phòng bệnh, ở trên hành lang, cô lại gặp một nam sinh sắc mặt hơi tái nhợt.
Nam sinh kia nhìn phòng bệnh, tại nhìn về phía Phong Quang, cười nhẹ nhàng:
"Tôi đoán, cô chính là cô Hạ đã đưa Phong Ảnh tới bệnh viện."
"Là tôi... Anh chính là đàn anh mà Hạ Phong Ảnh nhắc tới sao?"
"Không sai."
Nam sinh này rất đẹp, chỉ là khuôn mặt có hơi tái nhợt như bị bệnh, khiến hắn thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc lại có vẻ hơi gầy yếu, nhưng cũng kinh ngạc,"Cô Hạ, chuyện của Phong Ảnh đã làm phiền cô rồi."
"Không phiền toái, dù sao cũng do tài xế của tôi đụng phải người ta..."
Cô ngượng ngùng mỉm cười. Nam sinh này có khí chất cực kỳ sạch sẽ, mà đối với những sự vật sạch sẽ, mọi người luôn tự nảy sinh cảm giác vui vẻ, ngay cả cô cũng vậy.
"Thiếu chút nữa tôi quên tự giới thiệu."
Hắn vươn tay cười khẽ nói: "Chào cô, tôi là An Đồng."
"Tôi là Hạ Phong Quang."
Cô cầm bàn tay hắn duỗi tới, lại nghiêng đầu mỉm cười,"Cái tên An Đồng này cũng rất hợp với anh. Đôi mắt anh rất đẹp, hơn nữa rất trong sáng."
An Đồng cong khóe môi, nở nụ cười tươi đẹp khiến người ta mê muội,"Tôi lại không nghĩ tới, hóa ra người đưa Phong Ảnh tới bệnh viện lại là một cô gái mê người thế này."
Phong Quang hơi khựng lại, có chút không nói nên lời. Ngay từ lần đầu nhìn thấy, Hạ Phong Ảnh đã gọi cô là cô gái xinh đẹp, Tiết Nhiễm gọi là cô gái đáng yêu, mà hiện tại, anh chàng An Đồng vừa mới gặp kia lại trực tiếp nói cô là cô gái mê người.
Chẳng lẽ trong lúc cô không nhận ra, nam sinh ở Hoa Hạ đều lưu hành cách chào hỏi với nữ sinh như vậy?
An Đồng cũng không nắm tay cô quá lâu, hắn rất lịch thiệp buông tay cô ra, tựa như đang thật sự cảm thán:
"Đột nhiên có chút ghen tị với đàn em Phong Ảnh, nếu tôi mà thấy một cô gái mê người thế này, tôi nghĩ tôi sẽ tiến đến để cô Hạ đâm xe."
"Anh An... không nên nói giỡn."
Trong lòng cô cảm thấy quỷ dị, nhưng lại không thể nói rõ là không ổn chỗ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận