Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 19: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 19: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 19: Công lược võ lâm minh chủ
"Thích là một chuyện, nhưng từ bỏ lại là một chuyện khác."
Phong Quang sớm đã ngừng khóc, ngoại trừ hốc mắt còn có chút hồng, trên mặt còn có nước mắt chưa khô thì cảm xúc của cô cũng đã hồi phục lại,"Cho dù không có Hoa Nhan, nói không chừng về sau hắn cũng sẽ vì một nữ nhân khác mà thay lòng đổi dạ. Hơn nữa, Đại sư huynh trước nay đều chưa từng nói thích ta, cho dù... cho dù huynh ấy đối xử với ta rất tốt, còn tốt hơn ca ca ruột. Quả thực ta có cảm thấy huynh ấy cũng thích ta, nhưng trước nay huynh ấy chưa từng tỏ rõ là huynh ấy thích ta bao giờ cả, cho nên, ta chẳng qua chỉ là đang tự mình ảo tưởng mà thôi..."
Thích Trường An im lặng một lát,"Hạ tiểu thư đã nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Ta cũng không biết có phải đã nghĩ thông suốt hay không... chỉ là ta cảm thấy không thú vị."
Phong Quang ném lá rụng trong tay xuống, chiếc lá rụng này vốn là lá xanh trên cành cây, mà hiện tại đã thành lá khô vàng,"Có lẽ ta hẳn nên cảm thấy may mắn vì có Hoa Nhan xuất hiện, nếu không, giả dụ ta cứ như vậy mà thành thân với Đại sư huynh... lại đến lúc đó ta mới biết kỳ thật huynh ấy vẫn luôn coi ta như muội muội, trong khi tình cảm thực sự của huynh ấy lại dành cho người khác, lúc ấy... ta sẽ càng thêm thống khổ."
"Vì thế, Hạ tiểu thư cũng không oán Hoa Nhan cô nương?"
"Ta chán ghét Hoa Nhan, cũng vĩnh viễn chán ghét nàng ta, nhưng nói đến hai chữ oán hận... thì lại chưa đến mức."
Phong Quang nhỏ giọng chậm rãi nói:
"Ta sẽ nỗ lực không thích Đại sư huynh, ta cũng sẽ nỗ lực không quan tâm đến bọn họ. Ta sẽ tìm được một... nam nhân ta thích, và người đó cũng thích ta."
"Văn Hiên công tử có dáng vẻ đường đường, chính là một nhân vật xuất chúng, bất luận là nhân phẩm hay dung mạo, cũng đều là nhất đẳng."
Thích Trường An nói như thể đang cảm thấy tiếc thay cô,"Muốn tìm được một lang quân như ý tốt hơn Văn Hiên công tử cũng không phải là chuyện dễ."
"Ta biết Đại sư huynh rất tốt, muốn tìm một nam nhân tốt hơn huynh ấy là rất khó. Chẳng qua cũng không sao cả."
Phong Quang quay đầu lại, rốt cuộc cũng có dũng khí đối mặt với người sau lưng. Đôi mắt đã khóc đến đỏ bừng của cô khẽ cong lên, nở rộ một nụ cười tươi đẹp xán lạn.
"Người kia có lẽ không đẹp như Đại sư huynh, cũng có lẽ không tài giỏi như Đại sư huynh, có lẽ thân phận của hắn cũng không tôn quý, nhưng những điều này cũng chẳng sao. Chuyện trên thế gian đều không nói trước được, biết đâu ta sẽ thích một người như vậy đây? Nếu hắn cũng nguyện ý thích ta, vậy ta sẽ cố hết sức lực để ở bên hắn. Nếu hắn không thích ta..."
Lời nói của cô đột nhiên ngừng bặt. Hắn truy hỏi:
"Thì tính thế nào?"
"Nếu hắn có người mình thích, mà người kia cũng thích hắn, vậy ta liền lựa chọn từ bỏ. Nếu hắn chưa thích ai, thì ta sẽ nỗ lực khiến hắn thích ta."
Phong Quang lại cười.
Ánh mặt trời hôm nay không mạnh, nhưng Thích Trường An lại cảm thấy vầng sáng mỏng manh lúc chạng vạng này quả thật có hơi chói mắt.
Phong Quang xoay người đối diện hắn, lại nghiêng đầu nhìn hắn, khóe môi cô cong cong, rõ ràng dấu vết của trận khóc lớn vừa rồi vẫn chưa biến mất trên khuôn mặt, nhưng cô lại có thể cười ngọt ngào đáng yêu như vậy,"Thích minh chủ, ta nghĩ ta còn muốn cảm ơn ngươi."
"Cảm tạ ta vì điều gì?"
Nụ cười mỉm lúc này của Thích Trường An đã hơi mất tự nhiên một chút.
"Cảm ơn người đã khiến ta nhận ra tình cảm của mình, nhờ vậy ta mới có thể biết ta thích Đại sư huynh, cũng mới biết được trong lòng huynh ấy đã có người khác."
Cô đứng dậy, khẽ phủi bụi trên váy, lại nghiêm túc nói:
"Thích minh chủ, ta thật lòng cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi hôm nay đã ở bên trò chuyện với ta nhiều như vậy. Hiện tại ta phải về rồi. Tạm biệt."
Cô vẫy tay, lại vui vẻ tung tăng rời khỏi đó.
Khi cô đi rồi, vẻ mặt Thích Trường An hơi ngưng lại, hắn đứng tại chỗ hồi lâu.
Việc Phong Quang tỏ tình với Văn Hiên là bí mật chỉ có hai người bọn họ và Thích Trường An biết. Văn Hiên sẽ không khoe chuyện này ra ngoài, Thích Trường An cũng là người giữ kín như bưng, Phong Quang lại càng không bao giờ tìm ai khác để kể, chuyện này cũng liền không có người thứ tư biết.
Kỳ thật Phong Quang không rõ vì sao Văn Hiên lại thích Hoa Nhan, bởi trong trí nhớ của cô, Văn Hiên và Hoa Nhan dường như rất ít tiếp xúc, và Hoa Nhan chẳng phải cũng từng có tiếp xúc hay sao?
Ví dụ như cô không biết trường hợp Văn Hiên và Hoa Nhan trò chuyện với nhau rất vui ở hậu hoa viên khoảng thời gian trước, cô cũng không biết chuyện Hoa Nhan giẫm vào Thất Sắc Cẩn của Văn Hiên, cũng liền không biết, có một câu gọi là "Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm(1)...
Nhưng Phong Quang cũng biết, Hoa Nhan thân là nữ chính, sẽ phải có một hồi ngược luyến sinh tử với giáo chủ Ma giáo Lăng Cửu Sinh, cho nên điều này cũng liền định trước, Đại sư huynh của cô sẽ chỉ có thể thất tình.
Nhưng đây cũng không phải chuyện Phong Quang muốn quản, mọi việc luôn có ngoại lệ, bởi vì sự xuất hiện của cô, có khi cánh bướm chỉ cần vỗ nhẹ một chút đã có thể xuất hiện hiệu ứng bươm bướm thay đổi cốt truyện rồi. Khoảng thời gian tiếp theo, cô không còn cứ cách hai ngày ba bữa lại đi tìm Văn Hiên như trước. Mỗi khi có thời gian rảnh, thật ra cô còn muốn đến phòng bếp lấy thêm mấy đĩa điểm tâm về ăn hơn. Bưng đĩa điểm tâm mới ra lò, Phong Quang chậm chạp trở về sân viện của mình, không khéo liền thấy được Văn Đình ở nơi xa đang dùng khinh công cao siêu bắt bướm bướm.
Văn Đình bắt được một con bướm, lại chạy về phía Hoa Nhan đang đứng một bên, như hiến vật quý mà nói:
"Hoa Nhan cô nương, ta bắt được bươm bướm cho cô, cô lại cho ta vài bản thiết kế mới nhé."
Hóa ra là sau khi Hoa Nhan gặp được Văn Đình, cảm giác sâu sắc hẳn là một chuyên viên trang điểm kiêm nhà thiết kế trang phục thiên tài, liền không nhịn được mà vẽ bản thiết kế kết hợp phong cách hiện đại cho Văn Đình, nào biết Văn Đình liền giống y như Văn Các khi nhìn thấy bản vẽ hỏa súng, cũng coi Hoa Nhan như thiên thần vậy.
Hoa Nhan còn chưa kịp nói gì, Văn Các đã kéo Văn Đình ra,"Hoa Nhan cô nương phải cho ta bản vẽ binh khí trước. Tam sư đệ, theo thứ tự trước sau, đệ phải xếp hàng sau ta đó!"
"Cái gì mà thứ tự trước sau? Huynh đã chiếm lấy Hoa Nhan cô nương bao lâu rồi?"
Văn Đình và Văn Các dăm ba câu không hợp liền cãi nhau, Hoa Nhan đứng giữa hai người thật sự bất đắc dĩ. Gió nhẹ đưa tới hương hoa, cũng đưa tới một giọng nói ôn hòa như ngọc,"Đẹp không?"
Trong tầm mắt Phong Quang xuất hiện thêm một cành hoa tường vi vừa mới nở, cô chuyển tầm mắt, liền thấy được Thích Trường An không biết đã đến từ bao giờ.
Lần trước Thích Trường An đã nồi nahe e©ô tâm e. nên bây aiờ aăn hắn, cô cũng nở một nụ cười,"Đẹp. Cái này tặng cho ta sao?"
"Đương nhiên."
Thích Trường An ôn hòa cười nói:
"Làm vãn bối vui vẻ cũng là trách nhiệm của trưởng bối."
"Vậy cảm ơn Thích minh chủ."
Phong Quang nhận hoa trong tay hắn, lại đưa đĩa điểm tâm đến trước mặt Thích Trường An,"Ngướơi tặng ta hoa, ta mời ngươi ăn đó."
"Thịnh tình của Hạ tiểu thư, ta từ chối thì bất kính."
Thích Trường An cầm lên một miếng điểm tâm, chỉ nhẹ nhàng nếm một miếng, hắn liền nói:
"Quá ngọt."
"Ngọt thì ăn mới ngon chứ."
Phong Quang một tay cầm hoa, một tay bưng đĩa tiếp tục đi về phía trước, không liếc mắt nhìn cảnh tượng bên kia thêm một cái nào. Thích Trường An đi bên cạnh cô,"Nếu Hạ tiểu thư có thể luôn đón chào ta bằng gương mặt tươi cười như vậy, thì Thích mỗ có chết cũng không tiếc.
"Ngươi là Minh chủ Võ lâm, còn lâu mới dễ dàng chết như vậy."
Phong Quang biết hắn đang nói đùa, cô lại ngẩng đầu nhìn hắn,"Cha và mẹ đều nói võ công của ngươi lợi hại, ngươi lại có thể chỉ cần dùng một viên đá đã khiến ta bị thương. Ta nghĩ trên đời này chắc hẳn không mấy ai là đối thủ của ngươi được."
Hắn bất đắc dĩ cười,"Vẫn nhớ kỹ chuyện ta khiến cô bị thương sao?"
"Chuyện này không dễ quên như thế."
Cô cười một tiếng, còn nói thêm:
"Ta thấy đã nhiều ngày nay việc tuần tra trong phủ càng thêm ráo riết, có phải Tàng Binh Phủ chúng ta sắp có đại sự gì hay không?"
"Chuyện giang hồ, người giang hồ đều không liên quan tới cô, cô cũng không cần biết."
Hắn giơ tay, xoa đỉnh đầu cô.
Phong Quang hất tay hắn ra, trừng mắt lườm hắn,"Sao bây giờ ngươi lại giống cha ta vậy?"
"Ta có chỗ nào giống cha cô?"
"Cha ta không chịu nói cho ta biết xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không chịu. Cha nói, ông ấy không chịu nói cho ta những điều này là bởi không là đang quan tâm ta."
Phong Quang lại bất mãn bĩu môi, thuận miệng nói:
"Hiện tại thái độ của ngươi đối với ta giống hệt cha ta vậy, chẳng lẽ ngươi cũng đang quan tâm ta?"
Những lời này của cô hoàn toàn là do thuận miệng nói.
Nhưng vẻ mặt Thích Trường An liền khựng lại, tiếp đó hắn cảm thấy không biết phải làm sao.
[Thích Minh Chủ: Crush của ta thấy ta giống cha nàng, làm sao bây giờ? :(( Online chờ, .. Rất gấp]
*x*wx*xx*x*x*x*x**
(1) Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhỉ thâm: Một câu trích trong lời tựa "Mẫu đơn đình", có nghĩa :Tình không biết bắt đầu từ lúc nào, thoáng chốc đã đậm sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận