Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 9: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 9: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 9: Công lược võ lâm minh chủ
Văn Hiên khẽ hạ mi mắt, hắn bôi xong thuốc mỡ cho Phong Quang cũng liền thu tay lại. Sau khi đóng hộp thuốc mỡ, hắn khẽ cười nói:
"Tiểu sư muội là cô bé tốt, ta vẫn luôn biết điều này."
Khóe mắt Phong Quang cong thành một hình trăng non đáng yêu, tâm tình hiện tại của cô tốt lên không ít, cũng liền cười tủm tỉm nói:
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh đều tốt, vậy đương nhiên muội cũng tốt rồi."
"Đặc biệt là cái miệng này của tiểu sư muội nha..."
Văn Hiên đường như bất đắc dĩ thở dài nói:
"Đúng là giống như bôi mật vậy, nói lời nào cũng đều ngọt cả."
Phong Quang lại híp mắt cười,"Đó đều là do Đại sư huynh dạy tốt."
Văn Hiên thấy có vẻ tâm tình cô rất tốt, khuôn mặt hắn cũng chợt vui lên. Mặt trời lặn, trăng mọc lên, sương đêm cũng xuất hiện.
Đi trên đường sỏi đá, Tiêu Bạch Thư nói với Thích Trường An:
"Từ khi ta vào Tàng Binh Phủ đến giờ vẫn luôn được phủ chủ cùng phu nhân chiêu đãi, tiệc tối hôm nay vì Thích minh chủ đã đến nên có vẻ càng thêm long trọng."
"Hạ phủ chủ cùng Hạ phu nhân đã cống hiến rất nhiều vì hoà bình của võ lâm."
Thích Trường An nói:
"Họ thật sự là hào kiệt đáng để người ta kính nể."
Hóa ra bọn họ vừa trở về từ tiệc tối. Đương nhiên, trên tiệc tối dùng để chiêu đãi khách quý này, Phong Quang và ba sư huynh của cô không xuất hiện, Hạ Triều trước nay đều không cần mấy người trẻ tuổi này tham dự hoạt động xã giao trong chốn giang hồ.
Đúng lúc này, bỗng có một đứa trẻ chạy đến va phải Thích Trường An, khi cậu bé sắp ngã xuống đất, Thích Trường An đỡ được bả vai cậu. Ông lão trồng hoa ngồi làm việc gần đó lập tức bỏ công cụ trong tay bước tới, ông khom lưng xin lỗi,
"Xin lỗi hai vị công tử, trẻ con không hiểu chuyện, đã va phải hai vị."
Đứa trẻ nhút nhát sợ sệt nhìn Thích Trường An, lại rất nhanh chạy trốn ra sau lưng ông mình.
Đứa bé khoảng sáu bảy tuổi, quần áo đơn giản, trong tay lại cầm bánh hoa quế của Mỹ Thực Hiên mà chỉ có nhà giàu mới mua nổi.
Thấy Tiêu Bạch Thư nhìn chằm chằm bánh hoa quế trong tay mình, cậu bé kia thấp giọng nói một câu:
"Điểm tâm là tiên nữ tỷ tỷ cho Tiểu Quả... Tiểu Quả không trộm đề."
Tiêu Bạch Thư khựng lại, trong lòng khó tránh khỏi thấy băn khoăn,"Ta không có ý này..."
"Lục bá."
Một vị công tử phong độ nhẹ nhàng đi tới, là Văn Hiên vừa rời khỏi viện của Phong Quang.
Ông lão vội gật đầu hành lễ,"Văn Hiên công tử."
"Thần tiên ca ca!"
Tiểu Quả không hề sợ hãi, cậu chạy ra ôm lấy tay Văn Hiên.
Thích Trường An cười hỏi:
"Thần tiên ca ca?"
"Thích minh chủ chê cười rồi."
Văn Hiên cũng cười nói:
"Tiểu sư muội kêu Tiểu Quả gọi muội ấy là tiên nữ tỷ tỷ, cũng liền nói với Tiểu Quả ta là thần tiên ca ca, chờ đến khi ta phát hiện xưng hô này, Tiểu Quả cũng đã gọi quen, không sửa được."
Thích Trường An gật đầu,"Thì ra là thế."
Văn Hiên lại cười một chút, nhìn Lục bá nói:
"Lục bá, ông đi lo việc của ông đi, gần đây tính tình tiểu sư muội hơi nóng nảy một chút, hỏng mất không ít hoa cỏ, nếu hôm nay không xong thì ngày mai ông lại đến cũng được."
"Vâng, Văn Hiên công tử."
Lục bá khom lưng gật đầu, vội gọi Tiểu Quả tiếp tục đi làm việc.
Thích Trường An nhìn bóng lưng còng của ông lão cách đó không xa,"Vị Lục bá này là thợ trồng hoa."
"Không sai."
Văn Hiên nói:
"Lục bá thời trẻ góa vợ, tuổi già lại mất con, gia cảnh bần hàn, nhưng ông ấy cũng không thích vô công hưởng lộc."
"Cho nên..." giận liền thích phá hư hoa cỏ."
"Tiểu sư muội đã từng nói, người tiếc hoa chưa chắc sẽ tiếc mạng, muội ấy cũng tiếc hoa, lại càng thêm tiếc mạng."
Thích Trường An chỉ bình thản phát ra hai âm tiết,"Vậy sao?"
Văn Hiên cũng không nhìn Thích Trường An,"Không ngờ gặp được Thích minh chủ, liền thuận miệng hàn huyện mấy câu. Ta còn có việc, xin cáo từ trước."
Dứt lời, hắn đã về phía trước.
"Thích minh chủ."
Tiêu Bạch Thư nói:
"Ta còn có một bản nhạc muốn thảo luận với Văn Hiên công tử, cũng xin cáo từ trước vậy."
Thích Trường An gật đầu, Tiêu Bạch Thư cũng liền rời đi theo.
Thích Trường An lại nhìn hai ông cháu đang vội vàng trồng hoa cách đó không xa, mới giẫm lên ánh trăng mà rời khỏi.
Nói đến bên kia, Phong Quang tránh ở sau lùm cây, lại đập chết một con muỗi đốt tay mình.
Văn Đình vung tay khắp nơi đuổi đi mấy con muỗi muốn thò đến, hắn tội nghiệp hỏi Phong Quang, "Tiểu sư muội, ta cũng đã giúp muội đào xong hố, muội yên tâm, ta đã hỏi thăm kỹ càng rồi, Thích Trường An muốn về phòng cho khách thì nhất định sẽ đi qua con đường này, chúng ta không cần canh ở đây, hắn cũng nhất định sẽ rơi vào hố."
"Không được!"
Phong Quang lắc đầu, lại hung tợn vặt một chiếc lá cây,"Muội nhất định phải nhìn hắn rớt xuống bẫy mới có thể giải mối hận trong lòng!"
Văn Đình khẽ run, hắn "Chậc chậc" hai tiếng "Xem ra Tiểu sư muội cực kỳ chán ghét Thích Trường An kia."
"Tam sư huynh, huynh không biết."
Phong Quang ngẩng đầu nhìn Văn Đình bên cạnh, tràn đầy không vui nói:
"Thích đại minh chủ kia hôm nay đã vì Hoa Nhan mà đả thương muội. Muội là ai cơ chứ. Muội chính là nữ nhỉ của cha mẹ muội, có bao giờ huynh thấy muội chịu thiệt bao giờ chưa? Tuy nói ban ngày do muội thấy huynh không ở đây, bản thân sẽ đánh không lại hắn nên mới lựa chọn trở về, nhưng muội càng nghĩ càng không nuốt được giận. Hừ, dù sao muội cũng đã chuẩn bị vana bẩy chờ hắn trở về. chỉ cần muôi không thừa nhân bấy rập là do Tam sư huynh đào, vậy hắn cũng liền không có chứng cứ mà trách muội."
"Hóa ra vị Thích mỉnh chủ này đắc tội tiểu sư muội..."
Văn Đình gật đầu, cực kỳ đồng ý với việc Phong Quang giở thủ đoạn nhỏ sau lưng. Chẳng qua, hắn lại hỏi:
"Tiểu sư muội, nếu muội không phục vì bị bắt nạt, Tam sư huynh ta có thể giúp muội đánh lại mà, sao đang tối muộn phải chạy tới đây cho muỗi đốt?"
"Ai da, Tam sư huynh ngốc thật."
Phong Quang hận sắt không thành thép,"Nếu huynh trực tiếp đi đánh nhau với hắn một trận, thì bất kể thắng hay thua, đến lúc đó cha mẹ muội đều khó xử. Chỉ khi chúng ta lén hành động sau lưng, như vậy Thích Trường An mới không có lý do để tìm tới cha mẹ muội mách tội."
Phong Quang còn nhớ rõ, Thích Trường An là đối tượng công lược của mình, chẳng qua nhớ rõ cũng vô dụng, tính tình cô đã định trước là không bao giờ chịu thiệt, còn nhiệm vụ công lược gì đó... vậy cũng phải chờ cô thoải mái trong lòng rồi tính sau.
Hạ Phong Quang luôn thích làm theo ý mình như vậy, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên.
Ánh trăng bỗng lánh vào tầng mây, xung quanh chợt tối hơn một chút. Văn Đình đột nhiên hỏi:
"Hiện tại là giờ nào?"
"Hình như là giờ Hợi..."
Phong Quang lại hỏi:
"Làm sao thế?"
"Xong rồi, giờ Hợi tới!"
Văn Đình lập tức đứng lên phi thân đi, trong không khí chỉ truyền lại một câu của hắn,"Tiểu sư muội, đã đến giờ ta phải đi ngủ giữ nhan sắc. Ta đi trước một bước đây, muội yên tâm, hố ta đào tuyệt đối không có vấn đề, đảm bảo hắn sẽ ngã xuống."
"Này! Tam sư huynh!"
Phong Quang đứng lên gọi, nhưng Tam sư huynh thích làm đẹp kia của cô sớm đã chạy đi đâu không biết.
Tuy nói là ở trong địa bàn nhà mình, nhưng đêm đen gió lớn, xung quanh lại không có người, Phong Quang cũng hơi hoảng. Cô nghĩ, hay là cứ đề naàv mai lai đến đi. Nhưng c©â vừa muốn chav liền thấv đưởc cách đó không xa có người đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận