Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 4: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 4: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 4: Công lược ảnh đế hết thời
Diêu Phong chẳng qua chỉ vì bất ngờ mà dừng lại trong chốc lát, anh ta cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình, cũng không muốn nhìn đám người Vũ Văn cho thêm chướng mắt nên định tiếp tục nhấc chân rời khỏi, nhưng lúc này, từ trong xe lại truyền ra một giọng nói dễ nghe,"Anh Diêu."
Bước chân Diêu Phong khựng lại, anh ta quay đầu, chỉ thấy tài xế lại lần nữa mở cửa xe ra. Lần này, người bên trong rốt cuộc quyết định bước xuống.
Bước ra đầu tiên là một bàn chân đi giày cao gót trắng, phía trên cằng chân duyên dáng là bộ váy ngắn không tay màu đỏ, một lọn tóc dài hơi cong rủ xuống trước người cô. Trên khuôn mặt ấy là nụ cười sáng rực hoàn mỹ.
Cô gái vừa tròn mười tám tuổi này cực kỳ loá mắt.
"Chào anh, tôi là Hạ Phong Quang."
Diêu Phong sửng sốt một lát, mới nhớ tới việc đưa tay ra bắt tay với cô, lễ phép nói:
"Chào cô. Cô Hạ, tôi là..."
"Tôi biết anh là ai."
Cô thu tay lại, bình thản cười nói:
"Mọi chuyện tôi đều đã biết. Nếu đoàn phim các anh đã đặt trước phim trường, vậy các anh hẳn nên dùng trước mới đúng."
Diêu Phong còn chưa kịp phản ứng, Vũ Văn bên kia đã lạnh giọng nói:
"Hạ Phong Quang."
"Này, Vũ Văn, cậu khách khí một chút."
Thích Môi vội kéo Vũ Văn, cô ta biết Hạ Phong Quang là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hạ thị, cũng biết không nên đắc tội với cô gái này.
Phong Quang thản nhiên cười,"Làm thương nhân phải coi trọng chữ tín, thứ tự đến trước và sau vốn chính là đạo lý rõ ràng. Anh Vũ Văn, anh có ý kiến gì sao?"
"Làm thương nhân phải coi trọng chữ tín, có phải cũng nên coi trọng đạo lý đối nhân xử thế hay không?"
Vũ Văn cũng cười,"Lịch trình của tôi chỉ có mấy ngày như vậy, cô Hạ không định châm chước chút à?" đóng phim tiếp?"
Phong Quang nghi hoặc chớp mắt,"Một phim điện ảnh sản xuất vội vàng cũng chẳng thể nào hay được. Anh nói đúng không?"
Thái dương Vũ Văn giật giật, nếu hắn ta còn không cảm thấy cô đang nhắm vào mình thì chính là quá ngu ngốc.
Hắn ta nói:
"Không biết tôi có chỗ nào đắc tội cô Hạ?"
"Anh cũng không có chỗ nào đắc tội tôi."
"Vậy thì vì sao..."
"Nhưng anh cũng cũng chẳng có chỗ nào lấy lòng tôi được."
Phong Quang thản nhiên cong khóe mắt cười,"Anh Vũ Văn, anh không cho rằng tôi đang nhắm vào anh chứ?"
Vũ Văn trầm mặc.
"Anh yên tâm đi, tôi đâu dám nhằm vào anh. Nếu lời này mà truyền ra, các fan hâm mộ nữ của anh chẳng phải là sẽ mắng chết tôi à?"
Vũ Văn chợt nghĩ, chẳng lẽ là vì hắn ta được rất nhiều phụ nữ yêu thích, cho nên Hạ Phong Quang mới ghen tị? Nhưng hắn ta lại nhanh chóng phủ định khả năng này, đã ngần ấy năm, Hạ Phong Quang chưa bao giờ liên hệ với hắn ta, mà phụ nữ bên cạnh hắn ta lại thay đổi hết người nọ sang người kia, với thế lực của nhà họ Hạ thì cô không thể không biết được, nếu muốn ghen thì cô đã sớm ghen, sao phải chờ đến tận hôm nay chứ
Hay là... cô thật sự chỉ đột nhiên nổi hứng mà mua thành cổ, lại xử lý việc công theo phép công? Phong Quang đã chuyển mắt nhìn qua Diêu Phong,"Anh Diêu, bảo đoàn phim các anh bắt đầu quay đi."
Diêu Phong vui vẻ trong lòng, nhưng anh ta lại lập tức nghĩ tới những nhà đầu tư đó, chỉ có thể mất tự nhiên mà cười,"Ý tốt của cô Hạ chúng tôi xin ghi nhận trong lòng, nhưng dựa theo ý kiến của nhà đầu tư chúng tôi, vẫn nên để bọn họ quay trước đi."
"Vậy sao? Hóa ra các anh còn phải lo lắng chuyện này."
Cô vuốt cằm suy nghĩ một lát, vỗ tay, tài xế tiền đưa di động của cô đến. Rất nhanh, điện thoại được nối tới đầu bên kia,"Ba à, ba đã nghĩ ra quà sinh nhật 23 tuổi của con chưa?"
Vì sao lại là hai mươi ba? Bởi vì quà sinh nhật từ 19 tuổi đến 22 tuổi đều đã bị cô tiêu xài xong rồi, ngay tòa thành cổ mua lần này cũng chính là quà sinh nhật 22 tuổi của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận