Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 10: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 10: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 10: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Phong Quang tìm đến Kiều Linh, tới ở trong phòng cô ấy. Mà mấy ngày kế tiếp của Mạc Khanh đều trôi qua trong sự yên tĩnh, nhưng quả thực quá mức yên tĩnh rồi.
Hắn dường như đã trở về những ngày tháng trước khi Phong Quang tới đây. Đó vốn nên là cuộc sống mà hắn quen thuộc, nhưng hắn lại cảm thấy không quen. Sau giờ Ngọ, hắn theo thói quen ngồi dưới tán cây trong viện khắc tượng gỗ, bên tai xuất hiện ảo giác mơ hồ tựa như cô đang ríu rít nói chuyện ở ngay đây. Tâm tư hắn rối loạn, dao khắc trong tay chệch một cái, lại thêm một tượng gỗ bị khắc hỏng.
Hắn ném đồ vật trong tay xuống, nhìn sắc trời. Hôm nay trời đầy mây, sẽ không quá nóng, có lẽ hắn có thể đi ra ngoài một chút.
Đỉnh núi bên kia cũng có một người khác đang nhìn trời, nhưng khác biệt chính là, cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm lên không trung.
Kiều Linh cười hì hì chạy tới,"Hạ Phong Quang, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi nhé, có được không?"
"Không được."
Phong Quang chán nản đổi tay chống cằm. Trên không trung ngoài cửa sổ, mây trắng lại bị gió thổi thành hình dạng khác, dường như cô đang nhìn hết sức say mê.
Kiều Linh chớp mắt,"Hạ Phong Quang, có phải ngươi ở cùng đại phu quá lâu nên bị hắn lây cho cái bệnh không thiết tha gì cuộc sống này hay không?"
"Đại khái là vậy."
Cô đáp lại không chút tỉnh thần.
Kiều Linh kéo cô đứng lên,"Vậy ngươi càng nên cùng ta ra ngoài chơi một chút."
Ba ngày trước, khi thấy Phong Quang đột nhiên tìm tới chỗ mình, Kiều Linh cũng khá kinh ngạc, chẳng qua nhìn vẻ mặt cô đơn của Phong Quang, cô liền thông minh không nói thêm gì cả. Phòng trống ở Hắc Phong Trại không nhiều lắm, mà lại hiếm khi có nữ nhân, Lý Mãng chỉ có thể tạm thời sắp xếp cho Phong Quang và Kiều Linh ở cùng một chỗ. Niệm tình Phong Quang lúc trước đã đứng ra nói muốn thay đổi con tin, Kiều Linh đã nhường ra nửa gian nhà mình.
Thât ra cô còn muốn hỏi bóng gió môt chút xem có phải Phong Quang và đại phu cãi nhau hay không, nhưng chỉ cần nhắc tới đại phu, Phong Quang liền thở ngắn than dài, Kiều Linh cũng không dám hỏi lại.
Một người làm trại chủ Hắc Phong Trại như hắn tại hoàn toàn không giống thủ lĩnh sơn trại chút nào. Hắn không cho người khác gọi hắn là trại chủ, những người khác cũng không biết tên của hắn, vì thế, tất cả mọi người đều rất ăn ý mà gọi hắn là đại phu.
Kiều Linh cũng không phải không thấy tò mò với Mạc Khanh, nhưng sau khi cô vào Hắc Phong Trại, cũng chỉ từng gặp Mạc Khanh hai ba lần, mà lại bởi vì cảm giác "ta cần yên tĩnh đừng ai tới gần" trên người hắn kia, nên cô vẫn không tìm ra đề tài gì để đến gần hắn cả. Vì thế, đối với Phong Quang được Mạc Khanh dẫn về, Kiều Linh liền khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái.
Tâm địa Kiều Linh không xấu, chỉ là tính tình cô không hợp với cổ đại mà thôi. Bây giờ chẳng phải vừa có cơ hội ra ngoài chơi, cô liền muốn dẫn Phong Quang cùng đi.
Phong Quang bị Kiều Linh lôi kéo ra cửa, ở cổng hàng rào liền gặp Phó Hạng ăn mặc hoa hòe lộng lẫy... không, là hết sức lằng lơ.
Phó Hạng vừa thấy Phong Quang liền lập tức thay đổi sắc mặt,"Kiều Linh, ta chỉ đồng ý dẫn ngươi ra ngoài chơi, chứ đâu đồng ý dẫn nữ nhân này."
"Dẫn thêm một người thì có sao đâu?"
Kiều Linh xoa eo, nói với vẻ khó chịu,"Thế nào, ngươi là Nhị đương gia Hắc Phong Trại mà còn sợ ra ngoài không bảo vệ được hai cô gái như chúng ta sao?"
Phó Hạng khựng lại một chút,"Sao mà nói như vậy được..."
Đó là vì hắn sợ... sợ Mạc Khanh chưa biết mà hắn đã dẫn Hạ Phong Quang ra ngoài, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì...
Kiều Linh trực tiếp dắt tay Phong Quang đỉi,"Người yên tâm đi, xảy ra chuyện gì có ta chịu trách nhiệm!"
Phó Hạng đen mặt, vẫn đành chấp nhận theo sau hai cô gái.
Từ Hắc Phong Trại xuống núi có một lối tắt bí mật, đây là chuyện chỉ có Mạc Khanh và Phó Hạng mới biết. Để phòng ngừa lối tắt bị tiết lộ, Phó Hạng rất thông minh mà để Kiều Linh và Phong Quang che mắt lại. Ba người nắm lấy một sợi dây thừng một mình hắn đi phía trước dẫn đường, kéo hai người theo sau.
Lần này xuống núi chỉ thuần túy là Phó Hạng nổi hứng lên thôi, khoảng thời gian trước vì bị triều đình bao vây đánh dẹp nên hắn đã rất lâu bảng ở đó rồi.
Phong Lưu quán là nơi phong nguyệt dành cho cả nam nhân lẫn nữ nhân chơi đùa, bởi vì ở đây đều là ông già thỏ(1)", đầu bảng ở đó dĩ nhiên cũng là nam. Phó Hạng yêu thích nam sắc, đây là chuyện mà ai cũng biết cả.
Lúc vào trong thành đã là buổi tối, Kiểu Linh nhìn cửa thành đã tăng cường tuần tra, nghĩ một chút, liền móc ra tới một chiếc khăn che mặt để Phong Quang đeo lên. Đương nhiên, cô cũng nói:
"Nếu ngươi muốn trở về nhà thì khỏi cần đeo."
Phong Quang không chút do dự mà đeo khăn lên, lại tìm một đứa trẻ, bảo nó đưa lá thư mình đã sớm viết xong đến tay thị vệ phủ Thừa tướng.
Phó Hạng còn tự mình kiểm tra một lần, thấy trên thư chỉ nói mấy câu, đại ý là Phong Quang bảo cha mẹ không cần lo lắng cho mình, hắn mới để Phong Quang đưa tiền cho đứa bé kia, rồi nhìn thằng bé chạy đi. Phó Hạng sờ sờ cằm "Nói thật thì... việc ngươi coi trọng đại ca ta, ta vẫn thấy khó tin hết sức."
"Vậy đúng là đa tạ ngươi đã thấy khó tin."
Phong Quang vẫn luôn im lặng liếc mắt nhìn hắn,"Ít nhất ta có thể tin rằng ngươi không có tâm tư kỳ quái với hắn."
Phó Hạng sửng sốt, lớn tiếng nói:
"Đó là đại ca ta, ta là người xấu xa như vậy sao!?"
"Ta không nhìn ra ngươi có chỗ nào không xấu xa cả."
"Phong Quang nói không sai!"
Kiều Linh thò tới giữ chặt tay Phong Quang,"Phó Hạng, tự ngươi đi chơi đi, ta đến Ôn Nhu Hương xem việc làm ăn của ta. Buổi sáng ngày mai người nhớ tới Ôn Nhu Hương tìm chúng ta đó." Vẫy tay tạm biệt hắn, Kiều Linh lại lôi kéo Phong Quang đi về hướng ngược lại với Phó Hạng.
Phong Quang ngẩn người,"Này, Ôn Nhu Hương không phải là thanh lâu chứ?"
"Đúng vậy, ở đó nhiều mỹ nhân, tiết mục cũng không thiếu, thật sự rất vui!"
Kiểu Linh kéo theo Phong Quang chạy thẳng tới Ôn Nhu Hương, cô quen của quen nẻo đi từ cửa sau vào. Người làm việc ở Ôn Nhu Hương đều biết mặt Kiều Linh nên không ngăn cô lại,"Ta thấy kiểu thiếu nữ bị tư tưởng phong kiến đầu độc như ngươi nên mở rộng tầm nhìn một chút, như vậy ngươi mới có chính kiến riêng của mình, có thể trở nên độc lập, chứ không đi,"Hóa ra là Kiều lão bản(2)."
Trương Tùng chắp tay, lại nhìn về phía Phong Quang,"Vị này chính là?"
Kiều Linh mỉm cười,"Đây là bằng hữu của ta.
Phong Quang vẫn đang che mặt, tuy có cảm giác ở lâu tại nơi hỗn tạp này sẽ không ổn lắm, nhưng cô vẫn cố nén căng thẳng, lịch sự khẽ gật đầu.
Kiều Linh lại hỏi:
"Hiện giờ vẫn chưa muộn lắm, sao Trương công tử đã trở về rồi?"
"Oanh Oanh cô nương nói hôm nay thân thể không khoẻ... Ta đã bảo nàng nghỉ ngơi nhiều hơn, nên định đi về trước."
"Vừa thấy đã biết Trương công tử rất thâm tình với Oanh Oanh cô nương nha."
Kiều Linh cười nói:
"Lần nào đến Ôn Nhu Hương cũng chỉ gọi một mình Oanh Oanh."
"Kiều lão bản chê cười rồi."
Trương Tùng ngượng ngùng nói:
"Ta đi về trước đây. Kiều lão bản, lần sau lại nói chuyện."
Kiều Linh khẽ xua tay,"Tạm biệt."
Trương Tùng khẽ gật đầu, khi sắp sửa vòng qua Phong Quang, hắn liền không cẩn thận giẫm lên một mảnh chén vỡ, thân mình nghiêng ngả sắp ngã đến nơi, Phong Quang duỗi tay theo bản năng định đỡ hắn, kết quả là Trương Tùng chợt kêu đau, thân mình lại đổi hướng ngã sang một phía khác, lần này là Kiều Linh đỡ hắn.
"Trương công tử, ngươi không sao chứ?"
Trương Tùng sờ sờ bả vai đau nhói, lắc đầu, khó hiểu nhìn khắp bốn phía xung quanh. Không nhìn ra điều gì, hắn tại cảm thấy càng thêm kỳ dị, liền vội nói:
"Không sao không sao, ta đi trước."
Chỉ cần nhìn dáng vẻ hắn tự ôm bả vai, đã thấy hắn đau không nhẹ.
Nhìn sang một góc, Phong Quang vuốt cằm, tựa như ngẫm nghĩ mà nở nụ cười dưới lớp khăn che.
*x*+*xx*x*x***
(1) Ông già thỏ: trai bao.
(2) Lão bản: Chỉ người làm chủ (một công việc kinh doanh nào đó), có thể là nam hoặc nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận