Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 45: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 45: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 45: Công lược tình yêu cấm ky
Tạ Trạm là người phụ trách an toàn trong cung tối nay, nên trước khi cung yến kết thúc, hắn không thể rời khỏi hoàng cung được, vì thế, hắn chỉ có thể đưa Phong Quang tới phòng nghỉ của mình trong cung.
Phong Quang vừa được Tạ Trạm đặt trên giường liển lăn một vòng trên đó, cuộn người lại dán vào sát tường. Tạ Trạm nhìn cô thấy hết sức thú vị, hắn sợ cô cảm lạnh, lại khom lưng nhấc chăn đắp lên người cô. Hắn đang muốn lui lại thì đột nhiên bị cô nhóc say rượu kia túm tay kéo mạnh, Tạ Trạm chưa kịp chuẩn bị đã ngã lên trên giường.
Ngay sau đó, Phong Quang giống như một con bạch tuộc, dùng cả tay lẫn chân quấn lên người hắn. Thân mình Tạ Trạm cứng đờ, vừa mới kéo được một tay cô ra, một tay khác của cô đã bám lấy.
Có lẽ thấy phiền vì hắn nhích tới nhích lui, cô ngẩng đầu lên cắn vào cằm hắn một cái, sau đó lẩm bẩm:
"Phiền chết đi được... Ngươi yên tĩnh cho ta."
Tạ Trạm thật sự không dám động đậy nữa, hắn nhìn nóc giường, trên người là thiếu nữ uống say đang nằm bò, thở dài thật sâu, thầm nghĩ mình quả thực đã tính sai rồi. Chính hắn đã biến cô nương này thành dáng vẻ say rượu như hiện tại, cho nên hắn mới phải đau đầu, tất cả đều là hắn tự làm tự chịu.
Tạ Trạm lại nghĩ tới việc rời đi trước, nhưng hẳn đã đáp ứng với Tạ Tầm sẽ chăm sóc thật tốt cho Phong Quang, nên hắn vẫn không thể để Phong Quang ở lại nơi này rồi đi mất.
Trên người cô truyền đến hương rượu nhàn nhạt, Tạ Trạm nhận ra thân thể mình bắt đầu có phản ứng khó nói, thân thể hắn cũng không dễ chịu, khổ nỗi hắn lại không có cách nào khiến mình dễ chịu lên được.
Mà Tạ Trạm là nhân vật cỡ nào? Ngần ấy năm qua, không biết hắn đã vì nhất thời sơ sẩy mà ăn phải bao nhiêu xuân dược của những kẻ có tâm tư muốn nhào tới, cũng ngửi phải không biết bao nhiêu loại thúc tình hương khác nhau, cũng bởi vậy mà khả năng tự chủ và nhẫn nại của hắn đã được bồi dưỡng đến mức không người thường nào so sánh được. Nhưng vừa gặp được Phong Quang, sự tự chủ do nhiều năm dưỡng thành này của hắn lại có xu thế tan rã. Điều này thật không ổn. Trái ngang là tiểu nha đầu ngủ trên người hắn lại đang vô lo vô nghĩ mà say giấc ngon lành, chỉ có một mình hắn tiếp tục rối rắm như vậy mà thôi.
Ước chừng qua khoảng một canh giờ, cửa phòng bị người bên ngoài gõ vang, trước tiên Tạ Trạm xoa gáy Phong Quang, thấy cô ngủ an ổn rồi mới hết sức cẩn thận ôm cô xuống khỏi người mình. Hẳn lặng lẽ xuống giường, dém góc chăn cẩn thận cho cô, lại thấy dưới ánh đèn, vẻ mặt an tĩnh của cô khi ngủ càng thêm đẹp đẽ, hắn không nhịn được mà duỗi tay xoa gương mặt cô lần nữa, khóe môi cong lên khẽ cười, rồi mới chậm chạp đi mở cửa.
Người gõ cửa chính là Tạ Tầm. Tạ Trạm thấy ông thì bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại xong, hắn mới nói:
"Phong Quang ngủ rồi."
Tạ Tầm nói:
"Ta cũng đoán vậy. Con bé từ nhỏ đã không uống được rượu, vừa uống một chút sẽ say ngay, quậy một trận xong liền thích ngủ."
"Là đệ không chú ý, nên mới để Phong Quang uống rượu."
Nói lên câu này, mặt Tạ Trạm hiện vẻ hổ thẹn.
Tạ Tầm nói:
"Không liên quan đến đệ, Phong Quang vốn có tính ham chơi, ai cũng không quản được. Để ta đi đánh thức con bé, đưa con bé trở về thôi."
"Đại ca."
Tạ Trạm cản Tạ Tầm lại,"Phong Quang khó khăn lắm mới ngủ được, tốt hơn là đừng nên đánh thức cô bé. '
"Vậy... Ta bế con bé đi cũng được."
Bế nàng giống như hắn sao?
Tạ Trạm cười, còn nói thêm:
"Ban đêm gió lạnh, thân thể Phong Quang lại yếu đuối, chỉ sợ sẽ bị cảm. Huynh không ngại thì cứ để Phong Quang ngủ trong cung một đêm, sáng sớm ngày mai, đệ sẽ đưa Phong Quang trở về."
"Chuyện này. ."
Tạ Tầm còn hơi do dự,'Phong Quang chưa từng ở trong cung nên không hiểu quy định, sợ là có chút không ổn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận