Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 61: Ngoại truyện 7 (Thuở đầu gặp gỡ Lục Sâm)

"Anh đẹp nha..."
Trả lời xong mấy chữ này, cô lại nhắm mắt lại, cười nói:
"Nếu đứa con tương lai của tôi và Thẩm Hành cũng đẹp như anh thì tốt..."
"Cô sinh con với hắn sẽ không đẹp giống tôi đâu."
Cô bất mãn mở to mắt, ngồi bật dậy, tức giận:
"Vì sao?"
"Xét về di truyền học mà nói, chỉ có con của cô với tôi, thì mới có thể đẹp như tôi thôi."
Cô cố nhớ lại kiến thức môn sinh học gần như đã "trả hết cho thầy", sau đó khẽ gật đầu nói, "Ừm... Anh nói không sai... Vậy... Vậy anh nguyện ý sinh con cho tôi chứ?"
Hắn mỉm cười, "Tôi không thể sinh con cho cô, nhưng cô có thể sinh con cho tôi."
"Ai sinh cho ai... Có khác nhau à?"
Hắn cũng suy nghĩ một lát, "Không khác nhau."
"Vậy là tốt rồi... Anh sinh cho tôi đứa con xinh đẹp... Tôi lại kết hôn với Thẩm Hành..."
Cô ôm mặt say khướt cười nói:
"Hắn nhất định sẽ rất vui vẻ, vì tôi mang theo một bé cưng siêu đẹp gả cho hắn..."
"Điều này không thể được."
Hắn nhẹ giọng cười:
"Cô đã sinh con cho tôi, thì sao có thể dẫn theo con tôi đi gả cho người đàn ông khác được?"
Phong Quang nhíu mày, quyết định không nghĩ ngợi gì nữa:
"Vậy tôi không cần con anh nữa, tôi chỉ... chỉ muốn kết hôn với Thẩm Hành..."
Cô tiếp tục nằm xuống bàn, nhắm hai mắt lại.
Không khí chìm vào yên tĩnh.
Hắn vốn nên rời đi. nhưng hắn lai chưa rời đi. không chỉ không rời đi. hắn còn hỏi:
"Không thể thương lượng một chút sao? Người đẹp giống như tôi vậy, nếu cô mà bỏ lỡ một người, thì sẽ rất khó gặp được người tiếp theo."
"Anh thật phiền... Đừng quấy rầy tôi ngủ..."
Hắn lại khẽ cười, gọi nhân viên phục vụ tới dặn điều gì đó.
Một lúc sau, hắn lại nói với cô:
"Món điểm tâm ngọt đã đưa lên rồi. Cô muốn ăn không?"
"Muốn!"
Gần như là phản ứng theo bản năng, cô lại mở to mắt ngồi dậy.
Trong tay hắn là một đĩa bánh kem, đĩa bánh được đưa tới trước mặt cô, khi cô muốn vươn tay, hắn liền thu lại, "Có lẽ... trước hết cô có thể nói cho tôi biết tên của cô."
"Hạ Phong Quang!"
Ánh mắt cô không rời khỏi miếng bánh kem, "Tôi tên là Hạ Phong Quang."
Hắn cười, "Tôi là Lục Sâm."
"Lục Sâm... Tên này quen quá..."
Cô quên rằng mình đã xem qua tư liệu về đối tượng mà Yến Niệm Niệm xem mắt, nhưng cô không nghĩ được bao lâu, đôi mắt lại không có sức mà mở. Cô ngáp một cái, ngay cả món điểm tâm ngọt cũng không rảnh quan tâm, lần thứ hai nằm bò trở lại trên bàn.
Chưa nói đến việc vốn không được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa lại bị người ta cố ý chuốc say bằng rượu nồng độ cao, cô căn bản là không chịu nổi.
Lục Sâm mỉm cười, khoác âu phục màu đen lên người cô. Hắn đưa một tay chống cằm, lằng lặng mà nhìn cô ngủ, ánh chiều tà buổi hoàng hôn dường như đang phủ thêm cho cô một tầng lụa mỏng, khuôn mặt cô cũng có vẻ càng thêm dịu dàng. Cảnh tượng này đẹp đến mức hư ảo.
Hắn không khỏi chờ mong, khi một tờ giấy trắng tỉnh gặp phải mực đen nhánh... sẽ bị nhiễm bẩn đến mức nào?
Nhưng hắn dường như đã quên, có đôi khi từ tò mò sẽ dẫn đến nghiện. Khi tiến càng sâu , mọi thứ sẽ không đơn giản chỉ còn là tò mò. Mà thứ gọi là "nghiện" này, luôn rất khó từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận