Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 8 - Chương 20: Công lược hồn ma mất trí nhớ

Quyển 8 - Chương 20: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 20: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Một loạt những ký tự lỗi font chạy trong đầu Phong Quang, cô hiểu hắn ta đang nói gì, nhưng càng cảm thấy tức giận và nhục nhã hơn.
Cô không thể vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay hắn ta, chỉ có thể hung dữ nói:
"Anh là đồ cuồng nhìn trộm!"
"Kể cả em mắng tôi biến thái cũng không sao cả."
Đôi môi người đàn ông đó kể lên cần cổ trắng nõn của cô, mùi thơm thoang thoảng trên người cô làm hắn ta lưu luyến không rời. Hắn ta nuốt nước bọt, giọng nói đã không thể nào kìm nén được:
"Phong Quang, quên An Ức đi, thử yêu tôi một lần được không?"
"Không thể... đau!"
Hắn ta cắn nhẹ lên làn da trắng mềm ở cổ cô, chỉ dùng một tay là có thể cố định hai tay cô ra phía sau:
"Phong Quang, đừng làm tôi tức giận. Em biết tôi yêu em mà, yêu đến nỗi tôi muốn ăn sạch em."
Phong Quang hiểu hai từ "ăn sạch" này của hắn ta, thực sự là ăn theo nghĩa đen chứ không phải là ý nghĩa ám chỉ nào khác.
"Em nghĩ xong chưa? Lựa chọn muốn An Ức quay về hay... muốn tôi cưỡng ép em ở đây?"
Phong Quang cắn răng không nói lời nào.
"Em đang phân vân, phải chăng điều này chứng tỏ rằng thật ra trong lòng em An Ức cũng không quan trọng đến thế, đúng không?"
"Nói linh tinh, trong lòng tôi đương nhiên An Ức rất quan trọng, nhưng tôi cũng biết anh không hề đáng tin."
Ánh mắt Phong Quang lạnh lùng:
"Anh làm nhiều chuyện xấu như vậy, hơn nữa suýt chút nữa hại chết mạng người. Anh không có cái nhìn nhận đúng sai của người bình thường, dù tôi nhận thua thật anh cũng sẽ không thực hiện lời hứa của mình."
Hắn ta nở nụ cười vui sướng, tiếp tục ôm cô chặt hơn:
"Vậy mới đúng là Phong Quang của tôi chứ, em lại có thể hiểu tôi đến như vậy."
Cô đoán đúng rồi, nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ, trong lòng bức bối. Lần đầu tiên cô dõng dạc nói bằng thái độ mạnh mẽ: "Hôm nay tôi đến chỉ là muốn nói rõ với anh, tôi không quan tâm anh muốn làm gì, cứ nhằm vào tôi là được, anh không cần phải làm hại người khác."
"Phong Quang nói với tôi những lời này là vì đau lòng cho người đàn ông bị thương vì em đó ư?"
"Anh đừng nghĩ rằng tất cả mọi người ai cũng như anh. Ngu Thuật không thích tôi, tôi cũng không thích anh ta. Chỉ là thấy có người vì mình mà bị thương, trong lòng tôi tất nhiên sẽ cảm kích. Những chuyện như vậy chỉ có một lần là đủ, tôi không muốn thấy lần thứ hai. Huống chỉ so với việc khiến người khác bị thương, mục đích của anh lẽ nào không phải chỉ là muốn giết tôi sao? Vậy thì cần gì phải ra tay với người khác?"
Như muốn trút bỏ hết những uất ức mấy ngày nay, cô không hề lo sợ nói hết ra, chó cùng dứt dậu, bí quá hóa liều!
Hắn ta rất thích khi cô nổi nóng không nhịn được cúi đầu xuống muốn hôn lên cánh môi cô. Cô nghiêng đầu đi tránh được. Hắn ta cười xòa, tiếp tục dùng một tay nâng cằm cô lên, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Hắn ta hôn cô không hề ngọt ngào dịu dàng mà chỉ có điên cuồng chiếm giữ. Cô trốn thì hắn ta càng cắn mút thô bạo hơn. Khát vọng kìm nén trong mấy ngày bùng nổ trong giây phút này, hắn ta không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.
Phong Quang không thể chịu đựng nổi nụ hôn quá điên cuồng mạnh bạo này, dần cảm thấy khó thở, cũng nếm thử được vị tanh của máu khi môi cô bị hắn ta cắn rách.
Dường như sau khi thỏa mãn, hắn ta mới kết thúc nụ hôn không được tính là hôn này nhưng vẫn không có ý định buông cô ra.
Hắn ta vô cùng kiên nhẫn liếm hết máu trên môi cô, thì thầm hỏi:
"Đau không em?"
Hắn ta dịu dàng chăm sóc, dường như người điên cuồng vừa rồi không phải là hắn. Gương mặt Phong Quang tối sầm, cô không nói gì.
Đây là lần đầu tiên cô bị người khác cưỡng hôn, cũng là lần đầu tiên cô cực kì muốn giết người.
Ngón tay của hắn ta vuốt ve vết thương trên môi cô, động tác dịu dàng bao nhiêu thì giọng nói lạnh lùng bấy nhiêu:
"Nhưng chút đau đớn này, xét cho cùng thì cũng không bằng nỗi đau đớn của tôi."
"Phong Quang, hãy cứ tiếp tục chán ghét tôi. Em thích An Ức bao nhiêu thì cứ chán ghét tôi bấy nhiêu. Đổi một góc độ khác để nghĩ, tôi và Ngữ khí của hắn ta đầy thỏa mãn, cho dù kiểu thỏa mãn này mang sự cực đoan đến quỷ dị.
Phong Quang lại từ trong sự quỷ dị đó, nhìn ra một cảm giác đau lòng kỳ lạ. Cô ngẩn người nhưng cũng rất nhanh ánh mắt đã lạnh xuống:
"Trả An Ức lại cho tôi."
"Tôi sẽ trả hắn lại cho em, nhưng trước tiên, phải cho tôi xem em vì hắn có thể làm đến mức nào."
Bỗng nhiên, cô giơ tay tát hắn ta một cú giáng trời. Hắn ta sững người.
Phong Quang mỉm cười châm biếm:
"Anh là kẻ ấu trĩ sao? Dùng cách này để ép tôi nghe lời anh, anh tưởng anh nói làm cho An Ức biến mất thì tôi sẽ tin anh sao? Đừng ngây thơ nữa, chẳng phải anh cũng chỉ là một hồn ma sao? An Ức cũng là ma, anh lấy đâu ra tự tin có thể thắng anh ấy chứ? Cho dù anh nói muốn giết tôi, nhưng đến hiện tại, ngoại trừ tạo ra một số tai nạn tự nhiên xung quanh tôi, anh vốn chưa từng ra tay. Nói đến cùng, anh vốn không thể đích thân giết chết tôi không phải sao?"
Giống như Ngu Thuật đã nói, mỗi thế giới đều có một quy tắc riêng. Nếu hồn ma có thể giết người, vậy những vụ án không thể giải quyết trên thế giới này đã nhiều hơn rất nhiều rồi. Cùng lắm, hắn ta chẳng qua cũng chỉ có thể dựa vào từ trường của mình gây ảnh hưởng đến tự nhiên mà thôi.
"Ha.
Hắn ta bật cười một tiếng, nhưng lại có một chút bi thương, rồi buông cô ra, từ tốn nói:
"Em nói không sai, dường như tôi chẳng thể làm được gì. Bất luận là chiến thắng An Úc hay giành lấy sự yêu thích của em, tôi mãi mãi đều là kẻ thất bại. Thế nên, tôi mới là kẻ định sẵn luôn bị người khác vứt bỏ."
"Anh..."
Hắn ta ngắt lời cô:
"Không phải em muốn gặp An Ức sao? Anh ta đang ở sau lưng em."
Phong Quang quay đầu lại, liền nhìn thấy An Ức đang đứng trước sân, dùng ánh mắt tươi cười nhìn mình. Sau giây phút bất ngờ, lúc xoay người lại, cằm của cô đã một lần nữa bị hắn ta giữ chặt. Hắn ta cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, khác với vẻ hung hãn vừa rồi, nụ hôn lần này rất dịu dàng.
"Phong Quang, tôi ở địa ngục... đợi em."
Sau lời thì thầm làm người ta cảm động đó, kèm theo một làn gió mát, Phong Quang giơ tay che miệng, cô ngây ra rất lâu, là An Ức bước đến đánh thức thần trí cô.
"Phong Quang, em có sao không?"
Rất lâu sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng, không phải trả lời mà là hỏi ngược lại:
"Anh đã đi đâu vậy?"
"Anh bị lạc đường."
"... Lạc đường?"
"Anh đã đi rất lâu nhưng chỉ quanh đi quẩn lại ở cùng một chỗ. Anh không tìm thấy đường đến khu vườn này."
"Nhất định là hắn giở trò!"
"Hắn. "
Trên nét mặt An Ức thoáng hiện vẻ bối rối, có lẽ anh đã nhớ ra gì đó, hoặc có lẽ anh đã ngộ ra điều gì:
"Có lẽ hắn cũng không đến nỗi xấu."
"Cái gì mà không đến nỗi xấu? Anh không nhìn thấy sao? Vừa rồi hắn còn..."
Cô mím chặt môi, vô thức chạm vào vết thương - nơi vừa rồi bị hắn ta cắn rách.
An Ức giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua cánh môi cô, đáy mắt ánh lên một tia u ám không dễ gì quan sát thấy:
"Anh không phủ nhận hắn là một người đáng thương, nhưng... hắn không thể dùng lý do này để chạm vào em. Em là của anh."
Phong Quang hơi sững sờ, An Ức lúc này làm cô nhớ đến hắn ta.
An Ức bỗng mỉm cười, khác với nụ cười có phần hơi u ám vừa rồi, nụ cười lúc này rất dịu dàng và tươi đẹp:
"Phong Quang, chúng ta trở về thôi. Anh hứa với em, sau này hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa."
Đương nhiên, cô sẽ không hiểu sự tự tin này của anh, nhưng không Sao... An Ức mỉm cười, anh cũng không muốn cô hiểu.
*x*wx*xx*x+*x*x*x**
Bạn cần đăng nhập để bình luận