Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 36: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 36: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 36: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Số mệnh làm thú cưng của Phong Quang dường như đã trở thành kết cục định sẵn. Ít nhất trong quan niệm của cô, Kỳ Vị vẫn luôn coi cô như thú cưng vậy, hơn nữa còn là một thú cưng rất ngon miệng.
Cho dù thân phận của Kỳ Vị đã bị cô phát hiện ra, nhưng Kỳ Vị có vẻ như rất thích trò sắm vai nhân vật, hắn vẫn lấy thân phận bác sĩ để hoạt động ở bệnh viện như trước đây, các bệnh nhân đó cũng vẫn tiếp tục ngụy trang thành bác sĩ. Còn các bác sĩ thật sự...
Kỳ Vị nói bọn họ ở trong tầng hầm ngầm, nghe lời bác sĩ thì có thể được trị liệu nhẹ nhàng, không nghe lời bác sĩ thì tất sẽ phải hưởng một vài phương pháp trị liệu đơn giản mà thô bạo, cũng giống như những gì các bệnh nhân phải chịu lúc trước. Nhưng Phong Quang hiểu rất rõ, những bác sĩ này không có bệnh, bọn họ vốn không cần trị liệu.
Kỳ Vị giống như vị vua trên đảo. Những người có bệnh tình nghiêm trọng vẫn giữ vai trò bệnh nhân như trước, mà những bệnh nhân có thể duy trì biểu hiện bình thường trong đa số trường hợp thì lại có thể đóng vai bác sĩ, điều này vẫn như cũ không hề thay đổi. Ở cái bệnh viện này, tình hình hiện tại đã là bệnh nhân "chữa trị" cho bệnh nhân.
Kỳ Vị canh giữ Phong Quang rất chặt. Sau ngày đó ở căn phòng thú bông kia, cô liền cảm nhận được, thân phận hiện tại của cô không những là thú cưng, mà còn là thú cưng bị trông giữ nghiêm ngặt.
Bộ quần áo duy nhất của cô đã không thể mặc nữa, mà trên đảo này lại không có cửa hàng quần áo, Kỳ Vị cũng sẽ không để cô mặc quần áo của người khác, nên hắn tìm quần áo từ chính tủ quần áo của mình, cuối cùng, hắn chọn ra một chiếc áo sơ mi trắng.
Phong Quang đứng trên giường, ngoan ngoãn để hắn mặc quần áo cho mình. Cô không có thói quen lõa thể, trong tình huống hiện tại cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc đồ của hắn.
Kỳ Vị cài cúc áo cuối cùng vào cho cô, lại vén tóc dài trước ngực cô ra sau, cuối cùng, hắn vui mừng ôm lấy cô. Bởi hắn đang đứng dưới giường, chênh lệch độ cao có thể khiến hắn vừa vặn vùi đầu vào ngực Phong Quang. Hắn tham lam ngửi hương vị trên người cô, bỗng nhiên cảm thấy trên người cô tựa như đều là hương vị của hắn, giống như loài sói lưu lại mùi hương trên vật thuộc về mình vậy, điều này khiến hắn cảm thấy sung sướng.
Phong Quang không đẩy hắn ra, cô chỉ nói một câu hờ hững,"Tôi đói Hiện tại đã là hơn ba giờ đêm, Phong Quang lại vừa bị bắt trải qua một trận vận động kịch liệt, thật sự khiến cô không dễ chịu chút nào.
Kỳ Vị ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn hôn khóe môi cô,"Tôi đi nấu ăn."
Nghe vậy, cô sửng sốt một lúc. Nhìn bóng dáng hắn rời đi, cô còn không thể tưởng tượng nổi, hóa ra hắn cũng biết nấu cơm.
Kỳ Vị là một người rất biết hưởng thụ. Phòng ký túc hắn chọn lựa vốn dĩ cũng là phòng của viện trưởng cũ, nên đương nhiên, mọi thiết bị ở đây là đầy đủ nhất, có thêm một phòng bếp cũng hoàn toàn không kỳ lạ.
Phong Quang nhìn cửa phòng đóng chặt, bước xuống giường. Thân thể cô vẫn hơi có cảm giác không thoải mái. Nhìn chính mình trong gương, cô đang mặc quần áo của hắn. Chỉ là một chiếc sơ mi trắng đơn giản, vậy mà cô mặc vào lại trông như váy, rốt cuộc thì cô cũng lùn hơn hắn không ít.
Hơi vén cổ áo lên, dấu hôn màu đỏ kia còn chưa biến mất, đôi chân bị lộ ra, trên da thịt trắng muốt, dấu vết màu đỏ kia lại càng thêm dễ gây chú ý.
Cô nghĩ, giờ mới chỉ qua mấy ngày, thậm chí còn chưa đầy một tuần nữa, vậy mà cô đã rơi vào tình trạng này."Hệ thống chủ, đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành."
Hệ thống chủ không trả lời cô.
Cô hoàn toàn không thể khiến Kỳ Vị thích mình, cho dù hiện tại cô bị hắn cầm tù ngay bên cạnh đi chăng nữa, thì cũng chỉ là vì cảm giác mới lạ và dục vọng của hắn mà thôi.
Loại người như hắn, căn bản sẽ không thể hiểu được tình cảm là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận