Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 7: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 7: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 7: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Cơ thể Yến Niệm Niệm run khẽ, cô ta không tự chủ được mà lén nhìn sang Lục Sâm đang có vẻ mặt hết sức tự nhiên bên kia. Khi đôi mắt Lục Sâm mang ý cười nhìn tới, cô ta lại kinh hoảng luống cuống thu tầm mắt về, chỉ cố hết sức bình tĩnh mà mỉm cười với Phong Quang,"Không sao đâu chị, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn mà thôi, em đã không đau nữa rồi."
"Ngoài ý muốn?"
Phong Quang khó có thể hiểu được,"Rốt cuộc chuyện ngoài ý muốn nào lại có thể khiến em thiếu mất một ngón tay?"
"Em... Kỳ thật sau khi chị ngủ say không lâu, em liền gặp phải một tội phạm bắt cóc, hắn muốn tiền của Hạ gia, nên liền... Chẳng qua không sao hết, tuy em bị mất một ngón tay, nhưng lại nhặt về được tính mạng."
Yến Niệm Niệm nói với vẻ rất lạc quan. Việc bắt cóc theo như lời cô ta cũng không phải là không thể tồn tại, sau khi Phong Quang chìm vào hôn mê, cũng chỉ còn một mình cô ta là "con gái" nhà họ Hạ, mà người muốn bắt chẹt tiền của Hạ gia thì lại rất nhiều.
"Bại"
Phong Quang hô lên với cha mình:
"Niệm Niệm xảy ra chuyện lớn như vậy, thế bọn bắt cóc thì sao?"
"Bọn bắt cóc..."
Hạ Triều ho khan một tiếng,"Bọn bắt cóc đã bị vào tù. Con yên tâm, ba đã dặn người Hạ gia chiếu cố hắn."
Lục Sâm vẫn mỉm cười không đổi.
Phong Quang mím môi,"Vì sao con chỉ ngủ một giấc dậy mà tất cả mọi người đã bị thương? Trong những ngày con ngủ, rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện?"
Tuy cô cũng cho rằng, chuyện đã quên rồi thì cứ quên đi, nhưng khi thấy Thẩm Hành và Yến Niệm Niệm đều bị thương, cô không nhịn được mà cảm thấy kỳ quái.
Nhưng thật hiển nhiên, chuyện Thẩm Hành và Yến Niệm Niệm bị thương, những người khác đều không có ý định nói cho Phong Quang nghe tỉ mỉ. Phong Quang nhìn cha mẹ đang trầm mặc, lại nhìn Thẩm Hành và Yến Niệm Niệm, cuối cùng, cô hỏi Thẩm Hành,"Vì sao anh lại đến đây cùng Niệm Niệm?"
"Là vừa rồi chúng em vô tình gặp nhau ở cửa bệnh viện!" Yến Niệm Niệm trả lời rất nhanh, căn bản là không để Thẩm Hành kịp mở miệng,"Đúng lúc gặp ở cửa, cho nên chúng em mới nhân tiện cùng đi đến đây."
Thôi được rồi, lý do này Phong Quang có thể tiếp nhận. Cô tiếp tục hỏi Thẩm Hành,"Nhưng... vì sao đến bây giờ anh mới đến thăm em?"
"Anh đang mở cuộc họp, nên không nhận được tin tức em tỉnh lại."
Thẩm Hành cũng trả lời rất tự nhiên.
Phong Quang gật đầu, tỏ vẻ mình có thể hiểu được, vì thế cô hỏi một vấn đề cuối cùng,"Vì sao trên tay anh và Niệm Niệm lại đeo nhẫn giống nhau?"
Mọi người đều ngẩn ra.
Yến Niệm Niệm phản ứng theo bản năng, lập tức giấu tay đeo nhẫn ra phía sau lưng mình, nhưng đã không còn kip.
Tay Thẩm Hành khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì cả.
Tại thời điểm mọi người đều im lặng này, Lục Sâm nở nụ cười, nói:
"Bọn họ đeo nhẫn giống nhau, dĩ nhiên là vì bọn họ đã kết hôn."
"Kết hôn..."
Phản ứng của Phong Quang bình tĩnh ngoài dự liệu của mọi người. Cô ngước mắt nhìn về phía Lục Sâm,"Vì sao bọn họ lại kết hôn? Thẩm Hành... chẳng phải là vị hôn phu của tôi sao?"
Cô trước sau vẫn cho rằng mình mới là người sẽ gả cho Thẩm Hành. Hoặc nếu không phải cô thì cũng sẽ là người con gái khác, nhưng cô vẫn chưa bao giờ nghĩ tới, người con gái kia sẽ là em gái cô.
"Hắn không thích Phong Quang, cho nên giải trừ hôn ước với Phong Quang, rồi cưới người phụ nữ mà hắn thích."
Lục Sâm giải thích lời ít ý nhiều, lại không có chỗ nào sai sót.
"Tôi đã hiểu..."
Phong Quang nhìn Thẩm Hành, vẻ ái mộ trong mắt khi nhìn hắn đã mất đi, thay vào đó là sự hờ hững "Hiện tại anh không phải vị hôn phu của tôi, mà là em rể tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận