Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 30 - Chương 49: Công lược kiếm tiên tàn tật

Quyển 30 - Chương 49: Công lược kiếm tiên tàn tậtQuyển 30 - Chương 49: Công lược kiếm tiên tàn tật
Trên đường người đến người đi, một đôi nam nữ đứng dưới cây liễu lúc này lại chìm trong trầm mặc.
Không khí yên tĩnh khiến người ta cảm thấy khó chịu lại thêm bất an, giống như có một con mèo trong tim dùng móng vuốt khẽ cào ngưa ngứa, so sánh như vậy quá ư là thích hợp.
Phong Quang che miệng thấy hắn im lặng quá lâu, tâm tình cô liền từ mới đầu không biết làm sao, hiện giờ liền chuyển sang hơi tức giận. Thử nói mà xem, một cô gái như cô cũng đã bất cẩn nói ra câu kia rồi, sao hắn có thể cứ im lặng như vậy mà không đáp lại đây!?
Hắn mới là nam nhân, hiện giờ hẳn phải do hắn khống chế tình hình mới đúng chứt
"Ngươi cứ coi như vừa mới nghe lầm đi!"
Phong Quang cắn môi, giậm chân một cái liền xoay người rời khỏi. Vừa mới bước ra một bước, cô lại không đi được nữa. Nam Kha bắt được cổ tay cô, rất chặt, cô không thể nào thoát đi nổi.
Phong Quang quay đầu lại nhìn hắn, giọng điệu không mấy thân thiện "Ngươi làm gì thế?"
"Ta
Nam Kha phát ra một chữ, giọng nói khàn khàn, hắn dừng một chút, lại không dám chắc mà nói:
"Ta đang nghĩ... có lẽ ta đã hiểu sai ý của Phong Quang cô nương, nếu không... nếu không sao ta có thể thấy được Phong Quang cô nương nói lời như vậy... với một kẻ điếc đây?"
Hắn hạ thấp giọng. biểu hiện rất rõ sự thiếu tự tin của hắn lúc này, có lẽ cũng nên nói... là tự tỉ.
Trong lòng cô vừa động, cũng bất chấp nghĩ ngợi điều gì khác, chỉ là lúc này nghĩ gì, cô đều nói hết ra,"Ngươi không hề nghe... không hề nhìn lầm, đúng là ta nói những lời đó!"
Nghĩ đến hắn chỉ có thể đọc khẩu hình, cô còn đặc biệt đổi cách nói.
Tay Nam Kha bắt lấy tay cô khẽ động, nhưng vẫn không có tự tin mà nói ra một chữ.
Trong lòng Phong Quang lại quýnh lên, cô tức giận nói:
"Đúng là ta nói với người câu đó thì làm sao! Ngươi có gì mà không tin tưởng! Ngoại trừ trí tuệ cảm xúc của ngươi có hơi thấp một chút, lại làm rất nhiều chuyện ta không thích ra, thì ta cũng đâu có nói chán ghét ngươi bao giờ! Trong đa số trường hợp, ngươi cũng... cũng rất khiến người ta động tâm..."
Nói ra câu cuối cùng, cô liền đỏ mặt.
Nam Kha ngơ ngẩn lặp lại hai chữ kia,"Động tâm?"
"Không phải chỉ tim đập đơn thuần!"
Phong Quang sợ hắn nghe không hiểu, còn đặc biệt bổ sung một câu,"Ý ta là... đôi khi, ngươi vẫn có thể khiến người ta thấy thiện cảm... Là thiện cảm, thiện cảm đó, ngươi có hiểu ý là gì không?"
"Ta... hẳn là ta có thể hiểu rỡ."
Ánh mắt Nam Kha khẽ chớp động,"Văn Tu đã nói, một nữ nhân có thiện cảm với nam nhân, như vậy chính là nói nàng ấy sẽ thích nam nhân này."
"Ngươi muốn hiểu như vậy..."
Phong Quang mất tự nhiên khụ một tiếng,"Cũng không sai."
"Cho nên... động tâm theo lời Phong Quang cô nương nói, cũng chính là... cũng chính là... có ý thích ta sao?"
"Ta nghĩ hẳn là vậy..."
Ánh mắt cô hơi tránh đi, ngày thường cô cảm thấy mình cũng không đến nỗi dễ thẹn thùng, nhưng đến lúc này, cô lại tự dưng hơi ngượng một chút.
Tay Nam Kha bắt lấy tay cô vừa động, cô liền theo lực này mà ngã vào lòng hắn. Khi Phong Quang vẫn chưa hồi phục tinh thần, eo cô đã bị hắn ôm vòng lấy.
"Ta cho rằng Phong Quang sẽ không thích ta..."
Nam Kha hơi khom lưng, môi dán lên tai cô, phát ra tiếng cười thỏa mãn,"Phong Quang thích ta, nàng thích ta..."
Gương mặt cô bị hắn cọ tới cọ lui, càng thêm ngượng ngùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận