Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 64: Ngoại truyện 3 (Liễu Niệm Phong)

Quyển 19 - Chương 64: Ngoại truyện 3 (Liễu Niệm Phong)Quyển 19 - Chương 64: Ngoại truyện 3 (Liễu Niệm Phong)
Nhàn Huy chỉ cho là vị tiểu cô nương này nuôi một con heo có tên A Mạch. Thấy tiểu cô nương tức giận, hắn liền tốt bụng an ủi: "Cô nương, nếu A Mạch chỉ là một con heo, cô cần gì phải nổi giận vì nó chứ?"
"Ai cho phép ngươi mắng hắn là heo?" Phong Quang rốt cuộc cũng nhìn người nam nhân này, cô cầm nhánh cây chỉ vào hắn, hung tợn nói: "Chỉ có ta mới có thể mắng hắn là heo, ngươi dựa vào cái gì mà mắng hắn?"
Nhàn Huy nhất thời không thể hiểu nổi,"Cô nương... Không phải cô nói..."
Hắn chưa nói xong, liền thấy cô nương này bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt khủng hoảng, cô nhanh chóng đứng dậy, xoay người muốn rời đi, tựa như vừa nhìn thấy thứ gì cực kỳ hung ác đáng sợ.
Nhàn Huy cũng đứng lên, hắn nghiêng người nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một vị công tử áo trắng. Vị công tử kia dáng cao lưng thẳng, thật sự là ngọc thụ lâm phong, chỉ cần đứng yên một chỗ, cũng đã trở thành phong cảnh đẹp nhất rồi, đặc biệt là đôi mắt kia của hắn, tựa như luôn mang ý cười, nhưng lại có ma lực nhìn thấu tâm tư người khác dễ như trở bàn tay.
Kỳ dị nhất chính là, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, ngươi cũng không thể sinh ra bất cứ cảm giác khiếp đảm hay sợ hãi nào, giống như... giống như có một loại cảm giác, rằng nam nhân kia ôn nhu đến vậy, sao hắn lại có thể hại ngươi đây?
Công tử áo trắng nhẹ nhàng lên tiếng,"Phong Quang."
Nhàn Huy liền thấy bóng dáng tiểu cô nương áo đỏ kia cứng đờ, bước chân muốn chạy cũng chợt ngừng lại. Công tử lại nói:
"Nàng đã không để ý đến ta suốt thời gian hai nén hương. Bình thường, nàng chỉ có thể chịu đựng không nói chuyện với ta trong vòng một nén hương thôi."
"Vậy, vậy thì sao?" Phong Quang quay đầu lại, cố gắng thể hiện khí thế nên có khi tức giận, kỳ thật trong lòng cô đã hoảng hốt lắm rồi.
Công tử cười, dịu dàng như ngọc,"Nếu đã tới cực hạn, vậy đừng cáu kỉnh nữa, có được không?"
Cô nhấp miệng, nhìn hắn không nói gì.
Hắn lại thở dài một tiếng, vươn bàn tay ra, bất đắc dĩ nói: "Lại đây, ta muốn ôm nàng một chút." hồ trong chốc lát, lại ngập ngừng nói: "Vậy... Vậy nếu chàng đã nói thế, ta liền thương chàng một chút vậy..."
Cô bước qua cầm tay hắn, thuận thế nhào vào trong lòng hắn, ngửi được hương vị quen thuộc mà dễ ngửi trên người hắn kia, cô thoải mái thở phào một hơi, lại cọ cọ ngực hắn,"Đã nói trước rồi đó... Lần này tính là chàng thua"
"Được, tính là ta thua."
Ý cười trong mắt hắn ôn nhu đến cực điểm, tóm lại bất cứ lần nào cô giận dỗi, tới cuối cùng đều là hắn nhận thua. Chỉ là lúc trước, thời gian cô nhịn lâu nhất mới là một nén hương, nhưng lần này cô lại nhịn sắp đến khoảng thời gian hai nén hương rồi, thật sự là bởi lần này hắn đã hơi "quá đáng" chút, không chỉ riêng bánh hoa quế, mà hắn còn tìm ra toàn bộ đám đồ ăn vặt cô lén giấu di.
Tuy rằng không muốn dùng cách so sánh này, nhưng khi hắn tìm ra nhiều hộp đồ ăn vặt đến vậy ở tủ quần áo, hộp trang điểm, và cả trong góc bàn đọc sách của cô... lại còn đều là đồ ngọt, hắn liền cảm thấy, cô tựa như con sóc tích trữ đồ ăn qua mùa đông vậy, hơn nữa còn là một con sóc hiểu được nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Hắn quả thật đã coi nhẹ sự cố chấp của cô đối với chữ "ăn" này rồi.
Qua hồi lâu, Nhân Huy mới hồi phục tỉnh thần tại. Thấy một nam một nữ này hoàn toàn ngó lơ mình mà ở đây khoe ân ái, thật lâu sau, hắn mới tìm lại được giọng nói của chính mình,"Xin hỏi hai vị là?"
Công tử áo trắng cười nhạt,"Tại hạ là Liễu Niệm Phong, đây là thê tử của ta."
"Thê tử?"
Nhàn Huy ngây người,"Các ngươi là vợ chồng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận