Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 7 - Chương 2: Công lược nhiếp chính vương

Quyển 7 - Chương 2: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 2: Công lược nhiếp chính vương
"Tùy tiện? Ngươi chưa từng thấy cái gì gọi là tùy tiện hả?"
Phong Quang mỉm cười.
Cô đưa tay nắm lấy cằm của hắn, giờ hắn đang ở trạng thái bị trói nên không thể phản kháng. Nhìn thấy sự phẫn nộ không cam lòng trong mắt hắn ta, cô càng thêm hứng thú, kéo tấm che màu đen trên mặt hắn ta xuống, cô tặc lưỡi nói:
"Nhìn cũng không tệ."
Nam nhân đó gương mặt trắng nõn, góc cạnh lạnh lùng nhưng hiện giờ, sắc mặt hắn lại nóng lạnh bất ổn vì câu nói của cô như đang đánh giá nữ nhân.
Phong Quang nhìn đôi mắt sáng rực của Hạ Phong Nhã khi cô kéo khăn che mặt của nam nhân kia xuống, quả thật hắn ta rất tuấn tú.
Phong Quang buông cằm hắn, cô giơ tay, một thị nữ phía sau nhanh chóng đưa khăn tay qua. Cô chậm rãi lau bàn tay đã đụng vào người hắn ta:
"Để ta nghĩ xem, ngươi xông qua tầng tầng lớp lớp cấm vệ của Hoàng cung chỉ là vì muốn gặp mặt ta một lần, chẳng lẽ ngươi cũng yêu thầm ta sao?"
"Ngươi nói bậy gì đó!"
Hắn nổi cáu, chắc là chưa bao giờ gặp nữ nhân nào không biết xấu hổ như Vậy:
"Thành Đông Dương lũ lụt đến giờ chưa giải quyết, bá tánh trôi dạt khắp nơi. Ngươi thân là Nữ hoàng, lại chỉ lo hưởng lạc, sống cuộc sống xa hoa. Ngươi căn bản không xứng là người trị vì của một nước!"
"To gan!"
Tiền Tù lớn tiếng quát.
Phong Quang xua tay, thì ra thích khách này là một thanh niên phẫn nộ với cô. Cô nói bằng giọng khoan dung đúng mực:
"Vậy ngươi nói ta nên làm sao?"
"Mở quốc khố, giúp bá tánh xây lại nhà cửa ruộng vườn, mở lương khố, tránh để bá tánh vì đói kém mất mùa, cuộc sống khó khăn sinh bệnh mà chết."
"Ừ... Cái người nói, hình như cũng không có gì không đúng."
Phong Quang sờ sờ cằm, như là đồng ý với hắn: " Chỉ là, ngươi có từng nghĩ, tiền tài lương thực phát ra từ Đế Đô đến thành Đông Dương, có bao nhiêu là đến tay lão bá tánh?"
"Sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không biết, một quốc gia có quan tốt, cũng sẽ có quan xấu, ta còn chưa hiểu hết quan lại trong triều, huống chỉ là ngươi?"
Nam nhân kia im lặng vì hắn ta đúng là không nghĩ nhiều như vậy.
"Ta thấy người muốn giết ta là vì dân, nhưng ngươi lại nỡ ra tay giết một thiếu nữ mới mười lăm à? Ngươi nói xem, ta nên xử lý ngươi thế nào đây?"
"Ngươi!"
"Ngươi gì mà ngươi?"
Phong Quang giơ tay tát hắn ta thật mạnh:
"Gọi ta là Nữ hoàng Bệ hạ."
Hắn ta bị bạt tay trời giáng đó làm cho choáng váng.
Tiền Tù đã quen với tác phong ấy của cô nên không lạ gì:
"Hắn ám sát Bệ hạ là tội chết, nên đem ra ngoài chém đầu."
"Hoàng tỷ!"
Hạ Phong Nhã đứng xem đã lâu chen miệng vào nói:
"Muội thấy không cần giết hắn gấp như vậy... Có lẽ hắn, có lẽ chúng ta có thể tra hỏi thêm xem hắn còn đồng bọn hay không?"
Nam nhân kia còn chưa hoàn hồn từ cái bạt tai vừa rồi, hắn ta vô thức nói:
"Ta chỉ có một mình, không có đồng bọn."
"Ta nói ngươi!"
Hạ Phong Nhã nhìn hắn ta, không thấy cô đang cứu hắn ta sao? Sao lại cương trực vậy!
"Đúng là không vội giết hắn."
Phong Quang cười nói:
"Nếu cách cứu dân lũ là do ngươi đề ra, vậy giao cho ngươi đi làm nhé."
Cô vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc.
"Chẳng phải ngươi nói muốn cứu nạn dân sao? Ta sẽ cho ngươi toại nguyện." theo ngân lượng và lương thực tiến tới thành Đông Dương."
Tiền Tù vội nói:
"Bệ hạ, như vậy không được đâu!"
"Được hay không, do trẫm quyết định."
Mắt Phong Quang híp lại, khí chất cả người cô cũng thay đổi, cả người toát lên sự quý phái, khiến người khác không dám chống lại. Tiền Từ hoang mang hoảng sợ như là đã nhìn thấy Tiên Hoàng, ông ta không dám nói thêm lời nào.
Nam nhân kia không dám tin:
"Ngươi... thực sự muốn ta đi cứu tế nạn dân sao?"
Phong Quang nhếch môi:
"Có gì không được? Loại khờ khạo tình nguyện hy sinh bản thân cho dân chúng như ngươi không còn nhiều nữa."
Câu đánh giá này... là đang khen hắn hay châm biếm hắn đây? Nhưng dù là ý nào cũng đều khiến người nghe tức giận.
"Đúng rồi, chỉ e là trên đường qua đó ngươi không có bằng chứng cũng không được, ta lại lười ra thánh chỉ."
Cô suy nghĩ một hồi, linh cảm lóe lên, cong lưng xuống kéo váy, lộ đôi bàn chân trắng như tuyết.
Vì cô đứng ngay trước mặt nam nhân kia nên hắn ta nhìn rất rõ, đỏ mặt nói:
"Ngươi làm gì đó?"
"Cho ngươi tín vật đấy."
Phong Quang tháo lắc chân xuống liếc mắt ra hiệu, Ngự Lâm quân buông tay đang giữ nam nhân kia ra.
Hắn ta đứng dậy, cô đem lắc chân ném cho hắn ta:
"Trên đó có khảm ngọc trai, trong thiên hạ này chỉ mình ta có, ngươi cứ cầm lấy làm tín vật đi."
Trên lắc chân màu bạc đúng là có một viên ngọc màu trắng, nhưng trên đó cũng có nhiệt độ của cô, hắn ta cầm món đồ này chỉ cảm thấy nóng bỏng tay, gương mặt bỗng nhiên nóng lên.
"Hoàng Tỷ, muội cũng muốn đi thành Đông Dương."
Hạ Phong Nhã đứng dậy, gương mặt đầy hiếu kỳ:
"Muội muốn đi ngoài hoàng cung xem thử, tiện thể quan sát cuộc Nếu cô ta không nhìn nam nhân kia chằm chằm, Phong Quang sẽ tin lời của cô ta hơn.
"Tùy muội, muội muốn đi thì cứ đi."
Phong Quang mỉm cười quay lưng:
"Tiểu Ngã Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu, chúng ta về tầm cung.
Bốn cung nữ đồng thanh trả lời:
"Dạ, Bệ hạ."
Mới đi được một bước, Phong Quang lại dừng lại. Cô hơi nghiêng đầu, tóc đen che bên cổ, dung nhan đẹp tựa như tranh vẽ:
"Ai cản ngươi thì cứ giết. Mộ Lương đừng để trẫm thất vọng nhé."
Dứt lời, cô cũng đã đi xa, chỉ còn lại chiếc bóng xinh đẹp.
Nam nhan kia thất thần:
"Sao nàng ta biết tên mình?"
"Trên kiếm của ngươi chẳng phải có ghi sao?"
Hạ Phong Nhã chỉ vào kiếm trong tay hắn, trên trường kiếm đúng là khắc hai chữ Mộ Lương.
Mộ Lương: "..."... Khi trăng vừa lên, đèn hoa đăng thả đầy trong hồ. Hôm nay là Thất Tịch, nữ nhi đều muốn cầu nhân duyên tốt.
Lúc trước trong cung không cho thả những thứ này nhưng sau khi Nữ hoàng đăng cơ, chẳng những bỏ nhiều quy định, mà sau khi cung nữ và thái giám đầy hai mươi lăm tuổi, có thể xuất cung sinh sống, oán khí trong cung ít đi rất nhiều.
Phong Quang ngồi trong đình ở giữa hồ, tay cô chống cằm:
"Bốn người các ngươi cũng đi chơi đi, không cần ở đây với ta."
Bốn cung nữ nhìn nhau, người lớn tuổi nhất nói:
"Nhưng chức trách của chúng nô tỳ là bảo vệ Bệ hạ."
"Đừng đi xa quá là được rồi, mới một tên thích khách đến không lâu, nếu xuất hiện thêm thích khách thứ hai, Tiền Tù cũng đừng mong làm thống lĩnh Ngự Lâm quân tiếp nữa."
"Các ngươi đi đi, để ta yên tĩnh chút."
"Dạ... Bệ hạ nếu có gì, gọi một tiếng là được."
"Ừ ừ." Cô uể oải vẫy tay.
Bốn người rời khỏi đình giữa hồ không lâu, Phong Quang hắt hơi một ©ái. hỗnn mât âm thanh vana lên nhiêu: đd↠nhị ciá: "Gió đêm lạnh lẽo, sao Bệ hạ không khoác thêm áo?"
Cô không quay đầu, tiếp chuyện rất tự nhiên:
"Không khoác thêm, đó là vì thấy một người đẹp, muốn lâm hạnh hắn."
"Bệ hạ, người vẫn không nghiêm túc."
Một nam tử mặc bạch y xuất hiện trước mặt cô, đây là người có gương mặt vô cùng anh tuấn, mày dài như lá liễu, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu nho nhã, ánh trăng sáng vằng vặc như phủ một lớp mạng che lên người hắn khiến nụ cười dịu dàng của hắn trở nên thật huyền ảo.
Một nam tử có thể đẹp như vậy, đúng là hiếm có trong thiên hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận