Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 59: Ngoại truyện 5 (Thuở đầu gặp gỡ Lục Sâm)

Quyển 33 - Chương 59: Ngoại truyện 5 (Thuở đầu gặp gỡ Lục Sâm)Quyển 33 - Chương 59: Ngoại truyện 5 (Thuở đầu gặp gỡ Lục Sâm)
Đối với những thứ uy hiếp đến hạnh phúc của Phong Quang, vợ chồng Hạ Triều sẽ lựa chọn bóp chết từ trong trứng nước, ví dụ như... chuyện vị hôn phu của Phong Quang sắp sửa ngoại tình.
"Ba... Mẹ..."
Cô gái đứng trong phòng khách nói với giọng rất nhỏ, nhìn cô ta có vẻ cực kỳ dịu ngoan trầm lặng, cũng hết sức sợ cha mẹ mình. Vừa nói được một nửa, cô ta liền khiếp đảm không nói gì được nữa, nhưng nhìn đến ánh mắt cổ vũ của chị gái mình, cô ta rốt cuộc cũng lấy hết can đảm nói ra ý nguyện,"Con cảm thấy con còn trẻ... nên con có thể không đi xem mặt được không?"
"Niệm Niệm, con cũng không còn nhỏ nữa rồi."
Người nói chuyện chính là Vương Từ trang điểm tỉnh xảo, bà tao nhã cười nói:
"Không lâu nữa con sẽ tốt nghiệp đại học. Phụ nữ ấy mà, chỉ cần tìm được một người chồng tốt thì nửa đời sau chẳng phải đều có chỗ để dựa vào sao?"
Một tiếng cười vang lên rất không đúng lúc, Hạ Triều nhìn về phía con gái mình đang ngồi trên sô pha ăn vặt,"Phong Quang, con có gì buồn cười thế?"
"Không ạ."
Phong Quang lắc đầu, lại múc một thìa kem đưa lên miệng,"Chỉ là con cảm thấy, mẹ con trước nay chưa từng dựa vào ba bao giờ mà lại nói ra những lời đó, đúng là hơi buồn cười thật."
Vương Từ "Hừ" một tiếng,"Phụ nữ trong thiên hạ này chẳng lẽ đều có thể tự lập tự cường như mẹ được chắc? Con cũng không nhìn xem Niệm Niệm có tính cách thế nào, con bé quá nhu nhược nên mới cần một người đàn ông tốt chăm sóc cho nó, như vậy mới có thể không bị người ta bắt nạt."
Phong Quang nghĩ một chút, khẽ gật đầu,"Cũng phải, mẹ con nói có lý."
"Chị..."
Yến Niệm Niệm sắp khóc rồi, cô ta vốn tưởng Phong Quang sẽ đứng về phía cô ta. người đàn ông kia rồi, nhân tài đi du học về nước, lại còn là một bác sĩ cứu người, điều kiện cực tốt nha. Dù sao em vẫn chưa có bạn trai, cứ đi xem thế nào."
Yến Niệm Niệm mím môi không nói lời nào.
Hạ Triều nói:
"Niệm Niệm, năm đó ba đã đồng ý với cha mẹ con rằng sẽ chăm sóc con thật tốt. Mấy năm nay, ba mẹ cũng đã thật sự coi con như con gái ruột của mình, con cứ yên tâm đi, ba mẹ tuyệt đối sẽ không hại con."
Cha của Yến Niệm Niệm là tài xế của nhà họ Hạ, về sau xảy ra tai nạn xe cộ, cha Yến Niệm Niệm bất hạnh qua đời, mẹ của cô ta cũng đau buồn mà chết, nhà họ Hạ thương cô ta, vì thế mới nhận nuôi cô ta, để cô ta trở thành tiểu thư thứ hai của nhà họ Hạ.
Yến Niệm Niệm nhát gan, đối với quyết định của vợ chồng Hạ Triều thì từ trước đến nay nếu không có Phong Quang dẫn đầu, cô ta liền không bao giờ dám phản bác, vì thế cũng chỉ có thể đến nhà hàng đã hẹn trước để xem mặt với vị đại thiếu gia của nhà họ Lục kia.
Không lâu sau khi Yến Niệm Niệm ra khỏi nhà, Phong Quang liền nhận được điện thoại do Thẩm Hành gọi tới. Thẩm Hành là vị hôn phu của cô, cũng là người bạn trai cô kết giao từ đại học, mọi người đều khen Thẩm Hành tốt, ngay cả cô cũng thấy như vậy. Thẩm Hành hẹn cô đi ăn cơm, vô tình lại hẹn ở đúng nhà hàng mà Yến Niệm Niệm đi xem mắt, nghĩ có thể nhân tiện xem tình hình của Yến Niệm Niệm nên Phong Quang cũng không nói với cha mẹ mình, cô trang điểm xong liền ra khỏi cửa.
Ngay ở cửa nhà hàng, cô thấy một người đàn ông mặc âu phục giày da, Phong Quang cười hì hì tiến lên ôm chầm lấy hắn, người đàn ông phải lui ra sau một bước mới đón được thân mình cô đột ngột lao tới đây.
Cô vui vẻ nói:
"Mới mấy ngày không gặp mà anh đã nhớ em sao?"
"Chẳng phải vậy sao, đại tiểu thư nhà họ Hạ người vừa đẹp, tâm lại tốt, khiến anh một ngày không gặp mà như cách ba thu."
Thẩm Hành cười xoa đỉnh đầu cô,"Đi thôi, anh đã đặt chỗ bên trong rồi."
"Được nha."
Cô ôm lấy cánh tay hắn, đi cùng hắn vào trong nhà hàng.
Đồ ăn được bày lên rất nhanh, Phong Quang lại không muốn ăn lắm, cô ngáp một cái,"Tối hôm qua chơi game với anh quá muộn, hôm nay lại bị Niêm Niêm øoi dây † sớm ai đúng là buần naủ chết đi được" "Chẳng phải anh đã nói em đừng miễn cưỡng chính mình rồi sao."
Thẩm Hành rót một ly rượu vang đỏ đưa đến trước mặt cô.
Phong Quang lắc đầu "Anh biết mà, em không uống được rượu."
"Chẳng phải em buồn ngủ sao? Uống một chút để nâng cao tỉnh thần."
Thẩm Hành đưa ngón trỏ khẽ gõ trán cô,"Sợ gì chứ? Say chẳng phải vẫn còn có anh sao?"
"Cũng phải. ."
Nghĩ đến việc mình buồn ngủ, cô uống một ngụm rượu vang đỏ, lại thở ra một hơi nói:
"Cũng không biết Niệm Niệm giờ đang xem mắt thế nào."
"Phong Quang thật quan tâm đến cô em gái không có quan hệ huyết thống này."
"Nói thế nào nhỉ? Con bé đã lớn lên cùng em, từ nhỏ đã suốt ngày bám đuôi em rồi..."
Phong Quang cảm thấy hơi say, mặt cô hơi đỏ, khẽ lắc đầu nói:
"Tuy rằng khi còn nhỏ em không hiểu chuyện nên rất ghét bỏ con bé, nhưng mỗi lần có ai muốn bắt nạt con bé thì em đều sẽ giúp con bé bắt nạt lại!"
Cô lại ngây ngốc cười, cũng chính vì vậy nên từ nhỏ cô đã có danh hiệu nữ bá vương kiêu ngạo ương ngạnh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận