Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 23: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 23: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 23: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Kỳ Vị dẫn Phong Quang ngồi lại trên sô pha, hắn đi vào phòng mình lấy hộp y tế, Phong Quang nhìn miệng vết thương nhỏ trên mu bàn tay mình, không khỏi nhớ tới cảnh tượng vừa phát sinh ngay trước mắt kia. Mắt cô rũ xuống, khóe mắt liền quét qua chiếc di động mà Kim Quả Quả để lại trên sô pha.
"Để tránh cho miệng vết thương bị nhiễm trùng, tôi nghĩ em vẫn nên băng bỏ một chút đi."
Nghe thấy tiếng Kỳ Vị đi ra từ trong phòng, không biết tại sao, phản ứng theo bản năng của cô chính là giấu chiếc điện thoại vào trong túi, sau đó, cô lại giống như chưa từng làm gì mà nhìn hắn đi đển bên cạnh mình.
Kỳ Vị ngồi xuống cạnh cô, thấy sắc mặt cô không tốt, hắn thở dài, đưa tay xoa lên gương mặt tái nhợt của cô,"Yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt những việc này, em không cần lo lắng."
"Anh không biết đâu..." Bàn tay nắm chặt của cô còn đang run nhè nhẹ.
"Cô ấy rõ đây là một loại tâm lý áy náy rất điển hình, giống như khi có người bị xe đâm phải ngay trước mặt bạn, mà lúc này lại chỉ có hai người các bạn ở đó thôi, bạn cũng sẽ không nhịn được mà nghĩ, nếu có thể bắt kịp cô ấy... Có lẽ mình cũng có thể ngăn cản bi kịch này phát sinh."
"Đây không phải là lỗi của em." Kỳ Vị nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô đang nắm chặt đến mức móng tay như đâm vào da thịt. Hắn ôn hòa nói:
"Không ai trong chúng ta có thể dự đoán được tương lai, nên ai cũng không biết ngay sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Y tá Kim nhảy lầu là do nguyên nhân cảm xúc của riêng cô ấy, chứ không phải vì em."
"Cô ấy... Ý tôi là y tá Kim, cô ấy... Vì sao lại gọi tôi là Tiểu Già? Tiểu Già là ai2"
"Theo tôi biết, Tiểu Già là người bạn trước kia của cô ấy, chẳng qua sau đó lại có chuyện xảy ra, có lẽ... Đây là nguyên nhân khiến cảm xúc của y tá Kim không ổn." Hắn vừa rửa sạch miệng vết thương trên mu bàn tay cô vừa nói:
"Y tá Kim vì thế mà bị bệnh trầm cảm, chẳng qua sau khi trị liệu xong, cô ấy cũng khôi phục bình thường nên viện trưởng đã để cô ấy tiếp tục đi làm." "Điều này tôi cũng không biết." Kỳ Vị ngước mắt, hơi mỉm cười,"Tôi chưa từng gặp cô gái tên Tiểu Già kia. Tuy nhiên, đối với các cô gái xinh đẹp, y tá Kim đều sẽ có thiện cảm hơi thái quá. Chỉ có thể nói rằng, có lẽ cô gái tên Tiểu Già kia trông cũng cực kỳ xinh đẹp."
"Bác sĩ..."
"Ừm?" Hắn nhìn cô, ý cười nhàn nhạt trong mắt làm say lòng người.
Cô ngây ngốc hỏi hắn,"Vì sao... khi người anh quen đã chết, mà anh vẫn có thể cười nhẹ nhàng như vậy?"
"Nhưng tôi cũng đâu thể khóc thút thít được." Hắn sờ sờ đỉnh đầu cô, đôi mắt sâu thằm, nhẹ giọng nói:
"Y tá Kim và tôi, chẳng qua cũng chỉ từng gặp nhau vài lần, là người xa lạ biết tên nhau thôi."
"Hình như cô ấy thích anh..." Hắn cười thành tiếng, chỉ nói:
"Vậy àm"
Hai chữ đơn giản, không có chút cảm xúc dao động nào, đúng là hợp với ba chữ "người xa lạ".
Phong Quang nói với chính mình, rằng đây là phản ứng bình thường nên có. Nếu cô nghe ai đó nói có một người xa lạ thích mình, mà người xa lạ kia đã chết, hẳn cảm xúc của cô cũng sẽ không biến đổi là bao.
Nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi, một loại sợ hãi không rõ lý do.
"Bác sĩ Kỳ..."
"Lại làm sao vậy?" Hắn nhẹ giọng hỏi, ôn nhu cẩn thận dán băng gạc lên miệng vết thương cho cô, biểu hiện cũng nghiêm túc như khi xử lý vết bỏng lúc trước của cô vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận