Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 19: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 19: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 19: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Phong Quang vô tội chớp mắt,"Ta cũng không biết ta là thứ quỷ gì."
Đoạn đối thoại này có chút hài hước.
Xích Huyền nghiến răng nghiến lợi,"Là ta coi nhẹ ngươi rồi. Ngươi đã có năng lực sáng tạo cả một quốc gia trên núi Hắc Phong, điều này tuyệt đối không một loại quỷ quái bình thường nào làm được!"
"Ta... Sáng tạo ra một quốc gia?"
Phong Quang hơi ngây người, còn có chút hoang mang.
"Trên núi Hắc Phong này chỉ có một mình ngươi, nhưng khi chúng ta tiến vào địa phận núi Hắc Phong lại có thể thấy một tòa thành, còn cả người trong thành và đạo tặc trên Hắc Phong Trại nữa, đó chẳng phải đều là ảo ảnh do ngươi tạo ra sao, ngươi còn muốn giả ngốc cái gì?"
"Không phải, ta không hề..."
Phong Quang đứng lên, cô muốn gọi Phó Hạng ra làm chứng, nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy được cảnh sắc hoang vắng, không có ánh đèn, cũng không có Hắc Phong Trại gì cả, lại càng không có người của Hắc Phong Trại. Trên ngọn núi hoang vắng này, chỉ có sân viện của Mạc Khanh và bộ bàn ghế đá đặt dưới gốc cây cổ thụ.
Cô giơ tay đỡ trán, hoảng hốt trong lòng,"Không phải... Bọn họ không phải do ta ảo tưởng ra..."
"Hắc Phong Trại sớm đã hẻo lánh ít dấu chân người, bởi vì thuật pháp đả thương người của ngươi mà ngay cả tiểu phu cũng không dám đi lên. Cả đám hoa cỏ cây cối khô héo này cũng đều do ngươi gây ra cả, ngươi còn phủ nhận được sao?"
Xích Huyền vừa nói xong, cây cổ thụ sum suê trước mắt cô liền biến thành dáng vẻ khô héo trong nháy mắt, không có lá cây, chỉ có thân cây khô vàng. Lại phóng tầm mắt ra xa, dựa theo ánh trăng, cô có thể thấy được cánh rừng khô héo, ngay cả cỏ dại trên mặt đất cũng không sống được.
"Ta... Ta không làm gì cả..."
Cô dựa vào bàn đá để đứng vững, nỉ non: "Ta không làm gì cả... Ta không biết..."
Cô không biết vì sao Hắc Phong Trại náo nhiệt lại không còn tồn tại nữa, hay vì sao cảnh sắc đẹp đẽ lại trở nên hoang vu trong nháy mắt như "Ngươi đã là Lệ quỷ, không thể siêu thoát. Chỉ cần ngươi nguyện ý đưa tay chịu trói, ta có thể dẫn ngươi trở lại Tiên môn, để ngươi hàng ngày được tiên khí gột rửa, buông bỏ oán niệm trong lòng, không tới trăm năm, người nhất định có thể đầu thai chuyển thế."
"Oán niệm?"
Hai chữ này chợt khiến lòng cô đau xót. Trước mắt cô dường như hiện lên một cảnh tượng, thật lâu trước đây, cũng có người từng nói với cô rằng hãy chờ hắn trở về, nhưng điều này tựa như chỉ là ảo giác. Cô đau đầu không thôi, không thể nào nghĩ tiếp được. Sau đó, cô nhớ tới Mạc Khanh,"Ta không thể đi cùng các ngươi... Ta muốn ở chỗ này chờ người..."
Xích Huyền lạnh lùng nói:
"Núi Hắc Phong đã mấy trăm năm không có người tới, ngươi có thể chờ ai đây?"
"Hắn nói hắn sẽ trở về tìm ta!"
Cô lớn giọng, không cam lòng mà nói:
"Hắn đã nói, hắn sẽ trở về cưới ta! Ta tin tưởng hắn..."
Xích Huyền nhíu mày,"Đó chẳng qua chỉ là người ngươi ảo tưởng ra mà thôi. Một con quỷ như ngươi, sao lại có người tới tìm được chứ?"
"Mạc Khanh là thật!"
Phong Quang nắm chặt tượng gỗ trong tay, giọng cô run rẩy,"Hắn đã đồng ý với ta... Sẽ đến tìm ta..."
"Nhị sư huynh!" Có người nghe được cái tên cô nói ra, liền không dám chắc mà nói:
"Đó không phải..."
"Câm miệng!"
Xích Huyền nhỏ giọng nói, lạnh giọng nói với sư đệ:
"Đại sư huynh đi lâu không về, nhất định cũng do vô ý mà bị nữ quỷ này làm hại, chúng ta nhất định phải mang nữ quỷ này về Tiên môn, ép hỏi ra nơi Đại sư huynh mất tích."
"Dạ...
Sư đệ lại nói:
"Nhưng mà Nhị sư huynh, thuật pháp của chúng ta đều vô tác dụng với nữ quỷ này, bây giờ nên làm gì mới tốt?"
Xích Huyền trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới pháp bảo mà Tổ sư gia đã ban cho hắn trước khi xuống núi. Hắn liền bấm tay niệm thu quỹ đuổi yêu, là pháp bảo cấp cao nhất của Tiên môn.
Xích Huyền lạnh mặt nói:
"Ác quỷ, ta xem lần này ngươi còn có bản lĩnh gì?"
Một luồng sáng mạnh màu xanh lá chợt đánh úp lại, Phong Quang không cảm thấy khó chịu gì, nhưng lại cực kỳ chói mắt. Cô đưa tay che khuất đôi mắt mình, khi mở mắt ra, cô đã ở trong một không gian khác.
Có lẽ nên nói đây là một không gian kỳ ảo, có con sông chỉ toàn nước đường, cây đại thụ kết đầy bánh hoa quế, còn cả những động vật nhỏ được làm từ bột mì có thể thoăn thoắt chạy ngược chạy xuôi... Cô hoang mang đứng trên bãi cỏ, cảnh tượng xung quanh vượt qua lẽ thường khiến cô không biết phải làm gì.
Lúc này, từ bốn phương tám hướng truyền đến giọng nói của Xích Huyền,"Ác quỷ trước hết ngươi cứ ở trong đèn Thanh Minh chịu băng lạnh lửa đốt, thành thật mà sám hối đi."
".." Ở đây cô không thấy băng hay lửa gì cả, mà chỉ thấy một đống đồ ăn.
Phong Quang không muốn ngồi chờ chết, cô nhìn chân trời, bắt đầu đi về một hướng. Nhưng không tới năm phút đồng hồ, cô phát hiện ra mình lại trở về chỗ cũ. Cô tiếp tục thay đổi phương hướng mà đi, nhưng kết quả vẫn không khác biệt, địa hình nơi đây dường như là hình tròn, bất kể cô đi hướng nào, cuối cùng đều sẽ đi vòng trở lại.
Phong Quang đi vài lần liền từ bỏ, ngồi xuống dưới một thân cây, nghĩ đến đủ loại chuyện xảy ra lúc trước. Không biết tại sao, tâm tình của cô liền cực kỳ khó chịu. Nếu lời Xích Huyền nói đều là thật, vậy cô đã sớm chết từ mấy trăm năm trước, không chỉ có cô, còn có cha mẹ cô, và cả toàn bộ Hạ gia nữa. Vì sao cô đều không nhớ nổi những việc này? Toàn bộ người Hắc Phong Trại đều do cô ảo tưởng ra, thành trấn trên núi Hắc Phong cũng do cô sáng tạo. Vậy Mạc Khanh thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng chỉ do cô ảo tưởng mà xuất hiện?
Cô ôm đầu gối, một lúc lâu sau, cô hỏi:
"Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
"Tiên môn."
Xích Huyền ở bên ngoài đang ngự kiếm mà đi, hắn cầm đèn Thanh Minh trong tay, mắt nhìn thẳng vào bóng đêm phía trước,"Lệ quỷ như ngươi sẽ phải bị nhốt lại ở Tam Tư Nhai, chờ Tổ sư gia và sư phụ ta cùng các trưởng lão khác thương lượng xong kết quả thì mới xử lý."
"Kết quả sẽ thế nào?" "Kết quả tốt chính là ngươi sẽ được ở lại Tiên môn, khi nào ngươi hóa giải oán khí, khi đó ngươi sẽ được đi đầu thai.
Kết quả xấu lại càng đơn giản, không thể để ác quỷ làm hại nhân gian, chỉ có thể khiến ngươi hồn phi phách tán."
Phong Quang khựng lại, cuối cùng cúi đầu,"Ta đã hiểu."
Cô giống như một quỷ hồn không không tuân thủ quy tắc, mà cái gọi là Tiên môn này, lại tương đương với cơ quan chấp hành pháp luật.
Nhưng dù đã chấp nhận sự thật rằng mình là quỷ, cô vẫn không cảm thấy thân thể mình có chút biến đổi nào. Cô không thể bay lên cũng không thể đột nhiên biến mất, ngoại trừ lúc trước bị Xích Huyền đâm một kiếm mà cô phát hiện mình vẫn không hề hấn gì, thì thân thể cô cũng không biểu hiện ra chút đặc điểm khác biệt người thường nào cả. Khi cô làm người đã không có bàn tay vàng, mà không ngờ ngay cả khi làm quỷ cũng vẫn không khác biệt người thường cho lắm. Bất kể là làm người hay thành quỷ, dường như cô vẫn hết sức thiệt thòi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi Phong Quang được thả ra khỏi đèn Thanh Minh, cô chỉ cảm thấy mình đứng không được vững.
Ra khỏi đèn Thanh Minh, Phong Quang lại đi tới một phòng giam dán đầy các loại bùa. Ở đây chỉ có một mình cô, nói đúng ra, là trong phòng giam này chỉ có một mình cô bị nhốt.
Xích Huyền đứng ở ngoài phòng giam mà nói:
"Trước hết nhốt ngươi ở đây, ta đi thỉnh giáo các trưởng lão xem nên xử trí người như thế nào."
Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Phong Quang thử chạm vào lá bùa trên tường, cô vẫn không có cảm giác gì cả, chỉ là nhìn cửa lao bị khóa kia, dường như nếu cô muốn chạy thoát thì sẽ cực kỳ khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận