Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 44: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 44: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 44: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Mỗi khi gọi tên cô, giọng hắn đều sẽ dịu dàng hơn bất cứ lúc nào, mà khi vừa động tình, lại càng thêm cảm giác quyến luyến, yêu thương.
Trong nháy mắt này, Phong Quang dường như có một loại ảo giác, rằng có lẽ người đàn ông này cũng hơi thích cô, không coi cô như thú bông, mà là một người phụ nữ, người phụ nữ khiến hắn động tình.
Nhưng rất nhanh, cô sẽ bất giác phủ nhận chính suy nghĩ này của mình, bởi vì điều này quá mức khó tin. Loại người như hắn, cũng sẽ có ngày yêu thích người khác được sao?
Người đàn ông ôm cô phía sau bỗng nhiên thúc mạnh một cái, cô kêu rên thành tiếng, hắn hôn lên làn da trên cổ cô, nói nhẹ,"Em mất tập trung."
Cô nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên cửa sổ thủy tỉnh, sắc mặt ửng đỏ. Đó là hình ảnh mà cô chưa từng thấy của bản thân mình, hơn nữa còn là hình ảnh khiến cô cảm thấy hổ thẹn, cô luôn cho rằng mình chán ghét người đàn ông này, nhưng hiện giờ lại không thể giữ tâm tình lặng như nước, điều này làm cô cảm thấy bản thân tựa như không khác gì những người chỉ biết đắm chìm trong sự vui thích của thân thể.
Sự khinh thường trong tâm lý và vui sướng trên thân thể trở thành một loại tra tấn khác thường, cô gần như nói với giọng khẩn cầu:
"Kỳ Vị, tôi không muốn ở chỗ này..."
"Vì sao vậy? Chỗ này không tốt sao?" Tiếng cười khẽ của hắn có một loại ma lực mê hoặc tâm trí người khác. Kỳ Vị nhẹ nhàng hôn cô, ngược lại, sức lực ở phía dưới càng tăng lên lớn hơn nữa, hắn thoải mái thở dài,"Phong Quang rất vui sướng, tôi cảm nhận được."
Sắc mặt cô đỏ bừng, cảm giác đang kéo đến từng đợt kia gần như khiến cô không chịu nổi, cô nắm chặt lấy cánh tay đang với vào trong cổ áo mình, giọng nói của cô rốt cuộc trở nên nghẹn ngào,"Ở đây sẽ bị người ta nhìn thấy... Tôi không muốn bị người khác nhìn thấy tôi thế này."
Thân phận của cô từ nhỏ tới giờ đều khiến cô có thói quen xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ cao quý tao nhã, chứ không giống như bây giờ, khi cô ở dưới thân một người đàn ông mà... vẫy đuôi lấy lòng.
Kỳ Vị thở dài, tóm lại là nước mắt của cô đã đánh bại hắn, kéo bức màn lên, hắn miễn cưỡng lui ra, bế cô lên đặt trên giường, không cho cô thời gian thở dốc, hắn lại lần nữa khẽ nằm lên trên người cô, lần thứ hai cảm nhận được cảm giác chặt chẽ hòa hợp kia, tay hắn đặt chân cô lên trên cô cảm nhận được vui sướng kịch liệt hơn nữa.
Cùng với động tác lên xuống của hắn, chân cô đặt trên eo hắn cũng không ngừng đong đưa, xiểng xích trên cổ chân phải phát ra tiếng leng keng, dường như mang đến một sự kích thích càng thêm khó tả.
Cánh tay Phong Quang bất giác vòng lên cổ hắn, khó tránh khỏi không nhịn được mà phát ra tiếng rên, cô hơi mở mắt, nói đứt quãng:
"Kỳ Vị... Tôi muốn đến bờ biển... Anh dẫn tôi đi... Được không."
Đàn ông ở trên giường sẽ luôn dễ dàng bị thuyết phục, cho dù là Kỳ Vị cũng không ngoại lệ.
Đối mặt với cô gái vì chìm trong tình dục mà càng thêm quyến rũ, lại còn dùng dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như thế để nói chuyện với hắn, hắn thật sự không nhịn được, chỉ có thể yêu thương cô nhiều thêm một chút, nhưng hắn vẫn chưa lập tức đồng ý với cô, hôn lên xương quai xanh của cô, hắn hỏi:
"Phong Quang chỉ muốn đến bờ biển thôi sao?"
"Ừm... Tay cô ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn một cái, đây là lần đầu tiên Phong Quang chủ động hôn hắn. Cô thở phì phò nói:
"Tôi muốn ra bên ngoài một chút... Có được không?"
Hai mắt Kỳ Vị híp lại, hắn ôm cô ngồi dậy, tư thế thay đổi làm hắn tiến vào càng sâu hơn. Để cô tựa đầu lên vai mình, hắn ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng nói:
"Đương nhiên là được, chỉ cần là nguyện vọng của Phong Quang, tôi đều có thể thỏa mãn."
Ngay sau đó, động tác bỗng nhiên nhanh hơn khiến lý trí Phong Quang như tan rã trong nháy mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận