Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 32 - Chương 12: Công lược trạch nam game thủ

Quyển 32 - Chương 12: Công lược trạch nam game thủQuyển 32 - Chương 12: Công lược trạch nam game thủ
"Bây giờ tớ còn có việc đây."
Tề Giác thở dài,"Cậu không biết đấy, tớ vất vả lắm mới kéo được anh họ tớ ra cửa một chuyển, kết quả là chỉ trong nháy mắt, anh ấy liền đi lạc, hiện giờ tớ đang vội vàng tìm anh ấy, hy vọng anh ấy
'đừng xảy ra chuyện."
Phong Quang cũng không so đo chuyện mình cứ như vậy mà gặp gỡ nữ chính, tóm lại nếu cô không tranh đoạt đàn ông với nữ chính thì cũng sẽ không có xung đột với Lâm Quả. Cô hỏi Tề Giác,"Anh họ cậu lạc đường thì sao vậy? Chẳng phải anh ta còn lớn hơn cậu sao?"
"Bạn học Hạ, đó là do bạn không biết."
Lâm Quả giải thích nói:
"Anh họ Tề Giác có chứng sợ giao tiếp nghiêm trọng, bình thường đều ở riết trong nhà không ra, vừa đến chỗ nhiều người, anh ấy sẽ liền không thích ứng được, hơn nữa anh ấy không thích nói chuyện, năng lực giao tiếp bằng không, so với học sinh tiểu học thì anh ấy còn dễ gặp nguy hiểm hơn nữa."
Phong Quang lạnh nhạt trả lời một tiếng,"Vậy các cậu cứ đi tìm người đi, tôi đi trước.
Cô còn phải đi thi lại. Còn về Lâm Quả, nếu Lư Chỉ Viễn đã tới trường học, mà Lâm Quả cũng đúng lúc học trong trường, đây chẳng phải là cốt truyện đang tác hợp để bọn họ gặp nhau ở thế giới thực hay sao? Cô sẽ không đi khuấy vũng nước đục này.
Tề Giác huýt sáo một tiếng
"Hạ đại tiểu thư này quả nhiên giống trong lời đồn, có cá tính. ."
"Cậu thích thì theo đuổi đi, người ta còn chưa chắc sẽ coi trọng cậu đâu."
Lâm Quả lập tức xoay người bỏ đi. Tể Giác nghi hoặc chớp chớp mắt. Đây là ảo giác của anh ta sao? Thế nào mà anh ta lại cảm thấy thái độ của Lâm Quả bỗng dưng đầy mùi thuốc súng vậy?
Lại nói tới Phong Quang bên kia, người khác đều chạy như điên tới sân vận động muốn đi xem trận thi đấu điện tử có Lư Chỉ Viễn, cũng chỉ có một mình cô đi về phía khu dạy học.
Ngay trên con đường này, khi đi qua ghế dài màu trắng dưới bóng cây, cô liền ngó thấy một người đàn ông ngồi trên ghế dài, cũng không phải cô muốn nhìn người kia, mà là do hắn mặc đồ đen cả người, lại đội cả mũ áo khoác màu đen lên đầu nữa. Hắn đang cúi đầu nhìn màn hình di động, không thấy rõ mặt, cũng không nhìn thấy trên màn hình di động của hắn đang có gì.
Một người đàn ông bận đồ đen từ đầu đến chân như vậy, cũng đủ gây chú ý.
Phong Quang cũng chỉ nhìn thoáng rồi bước qua, đến khi cô trở về từ khu dạy học đã là một giờ sau, mà lúc đó không ngờ người đàn ông áo đen kia vẫn còn ngồi tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận