Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 6 - Chương 24: Công lược độc y thánh quân

Quyển 6 - Chương 24: Công lược độc y thánh quânQuyển 6 - Chương 24: Công lược độc y thánh quân
Phong Quang tính toán sai cả rồi. Lúc đèn còn sáng, cô như ác bá bắt nạt con gái nhà lành, Tiết Nhiễm xấu hổ đến y phục còn không dám cởi, nhưng khi đèn đã tắt, lúc đầu thì chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng cô thở dốc, sau cùng chỉ còn lại tiếng khóc lóc xin tha của cô...
Ngày hôm sau, trái ngược với thần sắc vô cùng dồi dào sinh lực của Tiết Nhiễm, Phong Quang đỡ cái eo đau mỏi nằm trên giường không dậy nổi, cô nghiến răng bất mãn gào lên: "Tiết Nhiễm, chàng lừa ta."
Tiết Nhiễm kiên nhẫn xoa vùng eo đau ê ẩm của cô, thấy rõ dáng vẻ thoải mãn lại giả vờ giận dỗi hầm hừ kia, hắn không hiểu hỏi: "Ta lửa nàng hồi nào?"
"Còn nói là thỏ trắng ngây thơ, đến lúc cuối... còn làm ta... ta phát khóc ra!"
Cô vừa giận vừa xấu hổ, tên Tiết Nhiễm này hai mặt tương phản quá rồi, khiến cô ứng phó không kịp, đúng là... mất mặt quá đi!
Tiết Nhiễm ho một tiếng: "Đây cũng là vì nương tử quá nhiệt tình."
Nghĩ đến giây phút cuồng nhiệt đêm qua, rồi cả thân thể mềm mại của cô trong lúc vô thức để lại những vết hằn trên người hắn, Tiết Nhiễm mơ hồ kích động...
Phong Quang giữ lấy bàn tay Tiết Nhiễm vốn để bên hông cô đang dần di chuyển lên trên: "Chàng không được làm loạn nữa, ta đang mệt lắm đó."
Tiết Nhiễm tiếc nuối thở dài. Một nam nhân bị cấm dục nhiều năm, sau lần đầu được ăn mặn, giống như được mở ra cánh cửa thần kỳ vậy.
Từ sau đêm tân hôn, Tiết Nhiễm như thể đưa Phong Quang vào "bài ca hàng đêm", Phong Quang biết rõ mà lực bất tòng tâm.
Chỉ cần là hắn ở trên người cô, vẻ mặt rất đỗi dịu dàng, dùng giọng nói khàn khàn hỏi cô: "Một lần nữa, được không?" thì cô đã xong rồi!
Thật là quyến rũ chết đi được! Thế là Phong Quang bán đứng mình hết lần này đến lần khác. Ngày hôm sau thì lại ngủ đến mặt trời lên cao rồi ôm eo hối hận.
Cuối cùng cô lấy cớ muốn ăn kẹo hồ lô, còn được voi đòi tiền lại đòi ăn kẹo hồ lô ở Giang Nam, đã ép Tiết Nhiễm ra khỏi động ba ngày. Hít thở không khí trong lành, Phong Quang có cảm giác như lại được thấy ánh mặt trời.
Thanh Ngoc đang dauét† sân nhìn thấy cô. bước đến nói: "Si phú dăn †a cho người ăn sáng."
Mặc dù bây giờ cũng gần trưa rồi."Chuyện ăn sáng không cần vội."
Phong Quang vỗ đầu cậu: "Mấy ngày rồi không gặp, có nhớ ta không?"
Mấy ngày nay cô bị ép ở trong phòng, dốc sức hầu hạ Tiết Nhiễm, đến cơm còn do hắn đút. Ôi... cảm giác thật là...
Thanh Ngọc lạnh lùng nói: "Ta còn lâu mới nhớ người."
Cô giả vờ tủi thân: "Tiểu Thanh Ngọc làm tổn thưởng sự nương rồi, bao ngày như vậy mà không hề đến tìm ta"
Nếu Thanh Ngọc đến tìm cô thì cô đã có lý do thoát khỏi móng vuốt của Tiết Nhiễm rồi.
"Sư tỷ đã nói, người và sự phụ phải tạo ra tiểu sư muội, ta không được đến làm phiền."
Vẻ mặt Thanh Ngọc rất bình thường, trong giọng nói có tia mong đợi: "Bao giờ người và sư phụ mới tạo ra tiểu sư muội vậy?"
Cậu ta nói như thể tạo ra một con rối vậy, không bao lâu có thể khắc ra, có thể thấy cậu ta căn bản không hiểu ý nghĩa của việc "tạo ta tiểu sư muội". Nhưng Thanh Ngọc không hiểu nét mặt hiếm khi ửng đỏ của Phong Quang:
"Sao con biết là tiểu sư muội, nói không chừng là tiểu sư đệ thì sao?"
Thanh Ngọc hoài nghỉ: "Tạo ra người còn có thể tùy ý sao?"
Nếu cứ nói theo hướng này, cô sợ sẽ dạy hư một đứa trẻ nên đã quyết định không nói chủ đề này nữa, cô hắng giọng:
"Gì nhỉ, ta hỏi này, hôm nay là ngày sư tỷ con uống thuốc, đã uống chưa?"
"Uống rồi." Thanh Ngọc bất giác nắm chặt cây chổi trong tay.
Cô gật đầu: "Thời gian cũng sắp tới rồi."
Ban đêm trong Cố Nhân Cốc vô cùng yên tĩnh. Dịch Vô Thương đi theo Tôn Nhất Đạo tiến vào Cố Nhân Cốc, tay hắn cầm chặt một bức thư nhận được từ mười ngày trước. Trong thư chỉ có vài câu, Quan Duyệt Duyệt ở trong tay ta, muốn cứu, đêm mười lăm này theo sự bố trí của ta đến Cố Nhân Cốc.
Tại sao phải là ban đêm? Vì sợ người trong cốc phát hiện có người ngoài vào sao? Dịch Vô Thương không phải người bất cẩn nhưng những chuyện liên quan đến Quan Duyệt Duyệt thì hắn ta lại không thể đứng naôài nhìn. vì lẽ đó dù là am hẫv hắn †a cũng tới. "Đến rồi, ngươi tự vào đi, lão phu ta phải đi uống rượu đây."
Tôn Nhất Đạo đưa người đến cửa động, liền cầm bình rượu vận công bay mất, làm việc cho Phong Quang tất nhiên không phải làm không công, tiền công chính là vò rượu quý trăm năm này. Ông lão khinh công tuyệt đỉnh, Dịch Vô Thương thầm nghĩ không biết là nhân vật có tiếng tăm nào trong giang hồ.
Không để hắn nghĩ lâu, Thanh Ngọc đã đi đến cửa: "Dịch mỉnh chủ, mời vào!"
Dịch Vô Thương không nói gì, cất bước tiến vào. Hắn ta nhìn thấy Phong Quang cũng nhìn thấy Quan Duyệt Duyệt dưới một gốc cây hoa đào. Chỉ là, Quan Duyệt Duyệt hôn mê bị trói trên chiếc ghế, đoản kiếm trên tay Phong Quang đang kề vào vai Quan Duyệt Duyệt.
"Ô, Dịch minh chủ, cuối cùng cũng tới rồi à?" Phong Quang cười, đôi mắt lấp lánh.
"Hạ tiểu thư..."
Phong Quang lắc đầu, sửa lại: "Bây giờ hãy gọi ta là Tiết phu nhân."
"Tiết phu nhân."
Dịch Vô Thương nhíu mày: "Muội làm vậy là có ý gì đây?"
"Như người thấy, ta dùng Quan Duyệt Duyệt để dụ người đấy."
Dịch Vô Thường thấy Thanh Ngọc bước đến cạnh cô, nhưng không có ý định cứu Quan Duyệt Duyệt, trong lòng thấy bất ổn:
"Nếu như Hạ... Tiết phu nhân vì lúc đầu ta lỡ thích người khác trong khi vẫn còn hôn ước với muội, ta nguyện ý xin nhận lỗi."
"Nhận lỗi? Dùng mạng của ngươi được không?"
Phong Quang cười nhạt: "Không cần giả vờ, ở đây không có người ngoài, Dịch Vô Thương chính là Nam Cung Ly, là võ lâm minh chủ, cũng là giáo chủ Ma giáo, ngươi nghĩ ta không biết sao?"
"Tiết phu nhân đang nói gì vậy?"
"Ta đã bảo không cần giả vờ mà."
Phong Quang di đoản kiếm sát vào cổ Quan Duyệt Duyệt hơn: "Hôm nay ta không rảnh để diễn, hoặc ngươi không muốn bảo vệ tính mạng người trong lòng ngươi nữa."
Cổ Quan Duyệt Duyệt xuất hiện một vệt máu.
"Hạ Phong Quang."
Dịch Vô Thương... không, bây giờ nên gọi là Nam Cung Ly mới đúng, liệt nữa mà trở nên âm trầm ác độc: "Thả nàng ấy ra!"
"Xem kìa, giáo chủ Ma giáo có tài ngụy trang nhưng hễ có liên quan tới Quan Duyệt Duyệt là bỏ lớp mặt nạ xuống ngay, tình cảm sâu đậm này thật làm người khác xúc động."
"Rốt cuộc ngươi có mục đích gì, cứ nói thẳng ra."
"Mục đích? Hơ... nhìn thấy chén rượu trên bàn chưa? Không giấu gì người đó là chén rượu độc đấy, người uống đi, ta sẽ thả Quan Duyệt Duyệt."
Nam Cung Ly không chút do dự: "Những lời người nói là thật?"
"Tất nhiên là thật."
"Được, ta uống."
"Đừng..."
Quan Duyệt Duyệt tỉnh dậy, nhưng bởi vì tác dụng của thuốc, nên vẫn còn rất yếu: "Nam Cung Ly, đừng uống..."
Nam Cung Ly nhìn nàng ta cười: "Duyệt Duyệt đừng sợ, nàng sẽ không sao đâu."
Chữ cuối cùng buông ra, hắn nâng chén rượu một hơi uống cạn, phun ra một ngụm máu đen. Trong tiếng khóc của Quan Duyệt Duyệt, hắn mất dần đi sức lực, ngã quỳ xuống đất, ngẩng đầu lên nói: "Rượu ta đã uống, mau thả nàng ấy ra."
"Ngươi vội cái gì, ta rất trọng lời hứa, đợi người chết rồi ta sẽ thả cô ta ra."
Phong Quang vui sướng trong lòng, lại quay ra hỏi Thanh Ngọc: "Không phải nói loại độc này có thể giết người rất nhanh sao?"
Thanh Ngọc đáp: "Nội lực của hắn thâm hậu, cần có thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận