Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 47: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 47: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 47: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Khi phòng số 13 ra giá đến một trăm vạn, Lãnh Khuynh Tuyệt rốt cuộc nhịn không được mà kéo lại Hiên Viên Phi còn đang muốn tăng giá,"Chỉ là một dược liệu mà thôi, ngươi điên rồi sao mà còn muốn ra giá hơn một trăm vạn?"
Hiên Viên Phi nói:
"Không phải ngươi muốn sao?"
"Từ bỏ, từ bỏ."
Lãnh Khuynh Tuyệt xót tiền, vội hô lên với người bán đấu giá phía dưới:
"Chúng ta từ bỏ."
Người bán đấu giá kia gật đầu,"Được, nếu như vậy, ta sẽ đếm đến ba, sau khi đếm xong, liễu Trường Sinh này liền thuộc về vị khách phòng số 13, một..."
"Một trăm vạn lượng."
Phòng số 1 vốn nãy giờ chưa từng lên tiếng, lúc này lại truyền ra một giọng nói thanh nhã tựa như gió thổi.
Người bán đấu giá nghe giọng nói đó thì liền sửng sốt một lát, lại cung cung kính kính nói:
"Công tử, phòng số 13 đã ra giá một trăm vạn."
Công tử kia nói:
"Ta trả một trăm vạn lượng vàng."
Hội trường lập tức bùng nổ.
Nếu nói phòng số 13 tranh nhau với Công tử Vô Ngân tăng giá đến một trăm vạn lượng bạc trắng đã là thừa tiền không có chỗ tiêu, thì vị công tử phòng số 1 ra giá một trăm vạn lượng vàng này, đã hoàn toàn bị ngu rồi chắc?
Mà một trăm vạn lượng vàng, cho dù là quốc khổ hiện giờ, cũng chưa chắc có thể chỉ ra được.
Có lẽ người ở phòng số 13 cũng đã bị làm cho kinh ngạc, một lúc lâu mà họ vẫn không lên tiếng.
Mà trên thực tế là, Phong Quang đã tỉnh, không chỉ tỉnh lại, cô còn bắt đầu ho khan kịch liệt, một búng máu trào ra nhiễm đỏ chiếc khăn trắng. Hệ thống chủ vẫn như cũ không hề để ý đến cô, thiệt tình cô đã cho rằng, bản thân không sống được đến lúc gặp nam phụ chứ đừng nói gì đến công lược ...
Vương Từ nắm chặt khăn tay đầy máu kia, lớn tiếng nói với Hạ Triều:
"Ngươi còn thất thần làm cái gì? Cho dù ngươi có đi cướp, cũng phải cướp liễu Trường Sinh kia về cho ta!"
Hạ Triều cũng bất chấp tất cả mà không suy nghĩ nhiều, hắn ra cửa, phi thân từ lầu hai xuống, tới giữa sân tại lầu một, hắn nhìn về phía ông lão, chắp tay nói:
"Vị lão tiên sinh này, con gái của ta đang bệnh nặng, cần gấp vật này để cứu mạng, thỉnh người bán nó cho ta, ta nguyện ý trả một trăm năm mươi lượng vàng"
Trên lầu, Hiên Viên Phi thấp giọng nói,"Là ông ta..."
Lãnh Khuynh Tuyệt hỏi:
"Ngươi quen ông ấy à?"
"Không, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi."
Hiên Viên Phi lại quay trở lại với dáng vẻ không đứng đắn của mình, giống như hẳn không biết Lãnh Khuynh Tuyệt là tiểu thư ngốc của Hạ phủ, Lãnh Khuynh Tuyệt cũng không biết Công tử Vô Ngân này chính là Tứ hoàng tử nước Minh Tư.
Người bán đấu giả nói:
"Đồ vật ở đây, đều là ai trả giá cao thì sẽ có được, vị tiên sinh này, nếu công tử phòng số 1 không từ bỏ, vậy ngươi sẽ không thể mua được thứ trên tay vị lão nhân này."
Nghe vậy, Hạ Triều ngẩng đầu, ông nhìn về phía phòng số 1, trầm giọng Ông trả giá một trăm năm mươi vạn lượng vàng kia, cũng quả thật là đã tính hết toàn bộ những thứ đáng tiền trong Vương phủ vào đó, cho nên, bỏ ra một trăm năm mươi vạn này, cũng tương đương với việc ông đã tán gia bại sản.
Có người xem động lòng trắc ẩn, liễu Trường Sinh thật sự cũng không được xem là thứ đặc biệt tốt, mà thấy người cha như Hạ Triều thấp giọng cầu xin như vậy, có người nhịn không được mà nói:
"Công tử, chỉ bằng ngươi nhường lại cho vị tiên sinh này đi."
"Đúng vậy, tác dụng của Liễu Trường Sinh vốn chính là chữa bệnh cứu mạng, hay công tử hãy làm việc tốt, để vị tiên sinh này cứu con gái hắn đi"
Lãnh Khuynh Tuyệt nhìn về phía phòng số 13, trong lòng cô ta biết giác áy náy khi khiến Hạ Phong Quang phát bệnh nhưng trong chớp mắt cô ta lại nghĩ đến thân thể này của mình, những năm gần đây đều sống một cuộc sống cách biệt hoàn toàn với Hạ Phong Quang.
Nghĩ đến chuyện cô ta cùng mẫu thân đã phải chịu biết bao khuất nhục trong Vương phủ, chút áy náy kia cũng liền nhanh chóng tiêu tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận