Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 3: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 3: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 3: Công lược võ lâm minh chủ
"Sư phụ, sư nương không muốn tiểu sư muội rời Tàng Binh Phủ là vì muốn bảo vệ muội."
Văn Hiên cười, thật sự là quân tử khiêm tốn, ôn hòa như ngọc,"Tiểu sư muội, Tàng Binh Phủ chúng ta trong chốn giang hồ tuy rằng hưởng hết danh tiếng, quả thực bề ngoài những người đó đều không muốn đối địch với chúng ta, nhưng ở trong tối, những người hắc đạo bị sư phụ cự tuyệt chế tạo binh khí vẫn luôn chờ một cơ hội có thể khiến sư phụ đổi ý."
Từ khi thành lập, Tàng Binh Phủ đã nằm trong bạch đạo, người bạch đạo đương nhiên sẽ không đồng ý chế tạo binh khí cho hắc đạo, nhưng binh khí của Tàng Binh Phủ lại thật sự khiến người ta thèm nhỏ dãi, nếu không thể dùng cách chính thống để khiến Tàng Binh Phủ chế tạo binh khí cho mình, vậy bọn họ sẽ nghĩ đến một số cách không chính thống. Rốt cuộc bọn họ cũng là tà ma ngoại đạo, mà bảo bối quý giá nhất của Tàng Binh Phủ chỉ có Hạ Phong Quang mà thôi.
Phong Quang nghe xong, trong lòng quả thật có hơi sợ. Cô vẫn rất tự hiểu mình, biết mình chỉ có công phu mèo quào, đối phó với người thường còn được, nhưng nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, cô cũng chỉ có cách chạy trốn mà thôi. Tuy vậy, Phong Quang lại không thể không tìm cách ra ngoài, vì tóm lại cô đâu thể chờ Thích Trường An tìm tới tận cửa đúng không?
Không sai, quả thật về sau Thích Trường An sẽ đi vào Tàng Binh Phủ, nhưng tới lúc đó, hắn cũng đã kết bạn với Hoa Nhan rồi.
"Giang hồ bên ngoài cũng không tốt đẹp như tiểu sư muội nghĩ đâu. Gió tanh mưa máu trong đó, tiểu sư muội sẽ không thể tưởng tượng được."
Đôi mắt Văn Hiên mang ý cười, lại rót một chén trà, đưa tới trước mặt Phong Quang. Từ trước đến nay Phong Quang luôn cảm thấy Đại sư huynh này có "sắc đẹp thay cơm", cô nhận chén trà uống một ngụm, nhưng cũng không hề giảm bớt u buồn trong lòng,"Nhưng Đại sư huynh à, huynh nói xem muội thân là nữ nhi của cha mẹ muội, thế nhưng lại chưa từng xông pha trên giang hồ "Đúng là một sự tiếc nuối."
Văn Hiên lại cười,"Nhưng tiểu sư muội, ta cảm thấy so với sự an toàn của muội thì tiếc nuối hay không cũng chẳng đáng là gì."
Phong Quang khựng lại, hết sức ngượng ngùng, cô ho khan một tiếng,"Muội sinh ra với thân phận nữ nhi giang hồ... Nếu không đi lang bạt giang hồ, thì sao gọi là nữ nhi giang hồ được cơ chứ?"
Văn Hiên chỉ cảm thấy dáng vẻ cố chấp này của cô thật thú vị, hắn không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng "Tiểu sư muội chỉ cần làm Đại tiểu thư Tàng Binh Phủ là được rồi, sao phải làm nữ nhỉ giang hồ gì cơ chứ?"
Ở trước mặt Văn Hiên, Phong Quang chỉ cảm thấy mình như một đứa trẻ con ấu trĩ, cô "Hừ" một tiếng "Huynh dám cười nhạo muội, muội liền phá hoa của huynh!"
Dứt lời, Phong Quang đã xách kiếm đứng dậy, vung kiếm qua bụi hoa một cái, đám hoa được Văn Hiên chăm sóc tỉ mỉ liền cứ như vậy bị động tác thô lỗ của cô làm cho rụng xuống vài đóa hoa.
Nếu người bình thường dám làm như thế, Văn Hiên đã sớm lạnh mặt rồi, chỉ bởi đây là Phong Quang, là tiểu sư muội hắn chăm sóc từ nhỏ tới lớn, nên hắn mới ôn hòa bình thản như vậy.
Phong Quang thấy Văn Hiên mãi không tới ngăn cản mình, liền quay đầu lại nhìn hắn,"Muội đang phá hoa của huynh đó, sao huynh không tới ngăn cản muội?"
"Nếu tính mạng của mấy đóa hoa có thể khiến tiểu sư muội trở nên vui vẻ, vậy mấy đóa hoa này cũng coi như chết có ý nghĩa."
Khuôn mặt Văn Hiên mang ý cười, dáng vẻ này cho thấy hắn thật sự không chấp nhặt việc Phong Quang huỷ hoại đám hoa.
Phong Quang cắn răng, cảm thấy mình như đang vô cớ gây rồi, mà thực ra cũng đúng như vậy thật. Cô không tàn phá những đóa hoa vô tội đó nữa, chỉ giậm chân nói với Văn Hiên:
"Đại sư huynh, huynh có nhiều biện pháp mà, hãy mau nghĩ cách đưa muội ra ngoài đi!"
Ngoại trừ Hạ Triều và Vương Từ, Phong Quang rất ít khi làm nững với người khác, nếu cô có thể làm nũng với Văn Hiên, vậy có nghĩa Văn Hiên là người cô đủ tin tưởng, cũng đủ thân thiết.
Đối với cô, Văn Hiên vừa như cha lại như anh, so với các sư huynh khác, người ở bên Phong Quang nhiều nhất cũng chỉ có Văn Hiên.
Phong Quang vốn xinh đẹp, tính tình trước nay cũng nghịch ngợm tùy hứng, bây giờ lại bỗng nhiên làm nũng lên, lực sát thương liền mạnh mẽ khác thường, nếu là nam nhân không đủ bình tĩnh khác đứng ở đây, chỉ sợ đã sớm mất hết hồn vía theo giọng nói hờn dỗi của cô rồi.
Văn Hiên lại có thể giữ sắc mặt như thường, hắn là vì đã quen với dáng vẻ đáng yêu nũng nịu đó của Phong Quang. Hắn chỉ cười nói:
"Tiểu sư muội cũng biết, chỉ với võ công của ta, nếu như gặp nguy hiểm, ta ngay cả tự bảo vệ mình cũng khó, càng không bảo vệ được tiểu sư muội. Vậy thì sao ta có thể dẫn tiểu sư muội ra ngoài đây?"
Khêng sai Văn Hiên cfñnda hết sức tr hiểu lấy mình: hắn †uv là Đai sự huynh của Tàng Binh Phủ, nhưng lại không tỉnh thông võ đạo, hắn chỉ hiểu mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, cho dù những người khác bàn tán sau lưng rằng võ công của vị Đại sư huynh này còn không bằng Nhị sư huynh, Tam sư huynh, Văn Hiên cũng sẽ không có ý kiến, bởi vì sự thật chính là như vậy. Phong Quang biết, một khi Ngồi trong đình, Văn Hiên bất đắc dĩ lắc đầu. Mỗi lần nhắc tới đề tài này, rốt cuộc vẫn luôn là tiểu sư muội hắn tức giận rời đi.
Lại nói đến bên kia, Phong Quang vừa rời khỏi hậu hoa viên, tức giận trong lòng liền dần dần bình ổn, cũng chỉ còn một chút bất mãn. Cô biết việc mình ra khỏi Tàng Binh Phủ sẽ là chuyện hệ trọng, cô cũng không thể trông cậy Văn Hiên sẽ nguyện ý gánh vác chức trách lớn như sự an toàn của cô. Chỉ là cô thật sự không có cách nào, cho nên mới khó tránh khỏi hơi nóng nảy một chút.
Đi trên hành lang dài, cô lại gặp Nhị sư huynh, bên cạnh Nhị sư huynh chính là một nam nhân khác, đó là một gương mặt xa lạ. Văn Các nhìn thấy Phong Quang, liền cười gọi một câu,"Tiểu sư muội!"
Văn Các là Nhị sư huynh Tàng Binh Phủ, tính tình trước nay đều phóng khoáng sôi nổi như ánh mặt trời, hắn có vẻ đẹp rắn rỏi, cười rộ lên cũng rất mê người.
Tâm tình Phong Quang không tốt, đối mặt với Văn Các, cô cũng chỉ cao lãnh "Hừ" một tiếng liền quay đầu đi.
"Tiểu sư muội, làm sao thế? Đại sư huynh lại chọc muội tức giận sao?"
Văn Các vừa thấy dáng vẻ này của Phong Quang liền biết cô đang tức giận, mà nguyên nhân Phong Quang tức giận trước nay đều rất dễ đoán.
"Muội còn lâu mới tức giận."
Phong Quang nghĩ một đằng nói một nẻo, lại nhìn nam nhân xa lạ bên cạnh Văn Các, cô tò mò hỏi:
"Vị công tử này là?"
"Tại hạ Tiêu Bạch Thư."
Người thanh niên văn nhã đó chắp tay, hết sức ôn hòa lễ độ, có thể dễ dàng khiến người ta có thiện cảm.
"Tiểu sư muội, để ta giới thiệu cho muội."
Văn Các biết Phong Quang còn chưa bước chân vào giang hồ nên không có hiểu biết gì về người hay việc trong giang hồ cả. Hắn nói:
"Vị này chính là "Ngân Địch(1) Thư Sinh" Tiêu Bạch Thư tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ. Lần này Tiêu đại hiệp tới đây là để làm khách ở Tàng Binh Phủ chúng ta." Phong Quang thấy trong tay người nam nhân này quả nhiên có một cây sáo màu bạc, mà trang phục của Tiêu Bạch Thư quả thật cũng có dáng vẻ thư sinh, tuy rằng cô chưa từng nghe đến tên Tiêu Bạch Thư, nhưng vẫn rất lịch sự mà nói một câu:
"Tiêu đại hiệp, ngưỡng mộ đã lâu."
Cô thậm chí còn chưa từng nghe danh hào "Ngân Địch Thư Sinh", ngưỡng mộ đã lâu cái gì cơ chứ?
*x+x*xx*xx*xx*x***
(1) Ngân địch: Sáo bạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận