Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 15 - Chương 48: Công lược hội trưởng hội học sinh

Quyển 15 - Chương 48: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 48: Công lược hội trưởng hội học sinh
Phong Quang thấy Hàn Trần còn muốn nói gì, cô đột nhiên bị cậu ta nắm lấy tay, Hàn Trần nắm chặt tay cô, kéo cô đến gần mình hơn.
Cậu ta hơi khom người, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve má cô, cậu ta nhẹ nhàng nói:
"Phong Quang, cậu là một người tôi không hiểu được, cũng là một người... khiến tôi không biết dùng loại tâm trạng nào để đối xử với cậu. Rõ ràng cậu hy vọng Hàn Kỳ sống tiếp như vậy, nhưng lại muốn để tôi rời đi. Tôi tự cho là hiểu cậu, nhưng lại không thể hiểu được."
"Hàn Trần..."
Sức cậu ta dùng để nắm tay cô căn bản không cho cô vùng vẫy, cô ngơ ngác nói:
"Có lẽ cậu có thể thử cố gắng một chút... tôi có thể bảo ba tôi tìm bác sĩ tốt nhất cho cậu..."
"Không còn kịp nữa."
Giọng cậu ta khàn lại, mang theo sự tuyệt vọng, một phần chán nản:
"Từ ngày tôi sinh ra, cái chết của tôi đã được định trước, tôi không trốn thoát được. Hàn Vĩ từng nói, tôi là người nhân bản, tuổi thọ ngắn ngủi là một chuyện không có cách nào sửa đổi được."
Phong Quang mấp máy môi, không nói lên lời.
Nụ cười của Hàn Trần nhuốm thêm một tầng bi thương:
"Là tôi gặp được cậu trước, tại sao cậu lại thích Hàn Kỳ... Có điều như vậy cũng tốt, anh ta còn có cơ hội sống tiếp."
"Hàn Trần..."
Cậu ta đột nhiên hỏi:
"Hạ Phong Quang, cậu sợ tối không?"
Lúc Phong Quang còn không hiểu gì, cô đột nhiên bị cậu ta đẩy lên giường bệnh, sau đó, Hàn Trần đi ra khỏi phòng bệnh, cũng đóng cửa phòng lại.
Cô có một loại dự cảm xấu, vội vàng chạy xuống giường đi đập cửa:
"Hàn Trần, cậu muốn làm cái gì!?"
"Đi làm chuyện tôi nên làm." được chút ưu tư nào.
Qua rất lâu, tiếng Phong Quang ngơ ngác truyền tới:
"Cậu có thể đi..."
"Thân phận của tôi đã định trước tôi không chạy thoát được cái gông xiềng này. Hạ Phong Quang, cám ơn cậu hôm nay đã đến tìm tôi, tôi có thể xin cậu một chuyện không?"
Đây là lần đầu tiên cậu ta dùng chữ "xin". Khi còn bé lúc biết thân phận của mình, cậu ta chưa từng xin Hàn Vĩ để cho mình sống tiếp.
Không lâu trước đây cậu ta bị người của Hàn Vĩ đưa đến đây, cậu ta cũng chưa từng xin Hàn Vĩ tha cho cậu ta, nhưng hiện tại, cậu ta lại dùng chữ "xin"
"Chuyện gì..."
"Sau khi tôi chết, hãy rắc tro cốt của tôi xuống biển, tôi muốn phiêu bạt trong đại dương không bờ bến, nhìn thấy càng nhiều nơi xa hơn."
Cô nghẹn ngào:
"Được... tôi đồng ý với cậu."
Ngữ khí cậu ta nhẹ nhàng hơn một chút:
"Vậy tôi có thể yên tâm đi nghênh đón cái chết của tôi rồi."
Tiếng nói nhẹ nhàng vừa dứt, tiếng bước chân đã vang lên, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không còn nghe thấy nữa.
Phong Quang bám lấy cửa, từ từ ngồi xổm xuống đất. Cô cuộn tròn ở trong góc, một giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà lạnh như băng. Cô yên lặng thút thít, dần dần, căn phòng trống trải truyền đến tiếng nghẹn ngào không kiểm chế được.
Có sự gặp gỡ giữa người với người giống như sao băng, trong nháy mắt bung ra hoa lửa làm người ta hâm mộ, nhưng đã định trước chỉ là vội vàng mà thôi.
Mà Hàn Trần và Phong Quang, bọn họ gặp nhau nhưng ngay cả hoa lửa làm người ta hâm mộ cũng không có, chỉ có số phận trêu người.
Một ngày sau, tin tức phẫu thuật thành công truyền đến, nửa tháng sau, Hàn Kỳ tỉnh lại, cuối cùng Hàn Vĩ và Chân Vi cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Vào ngày thứ hai Hàn Kỳ tỉnh lại, Phong Quang mới đi đến bệnh viện, cô ngồi ở cạnh giường, vô lực cười nói:
"Cậu không sao rồi." một nụ cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Phong Quang... sắc mặt cậu không tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận