Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 16 - Chương 20: Công lược thái tử nghèo

Quyển 16 - Chương 20: Công lược thái tử nghèoQuyển 16 - Chương 20: Công lược thái tử nghèo
Ông lão trước mặt cô khoảng bảy, tám mươi tuổi, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy ông ấy và Trịnh bá - quản gia của Hạ phủ giống nhau tới bảy, tám phần, chẳng qua là có thêm nhiều nếp nhăn do năm tháng mà thôi.
Ông lão run rẩy đáp:
"Tiểu thư... người còn nhớ rõ lão nô, vậy chắc người cũng biết những năm đó ở Hạ phủ, lão nô cũng là tận chức tận trách, người đã chết bao nhiêu năm như thế, sao còn quay lại trần gian tìm lão nô làm gì?"
"Ngươi nói cho rõ."
Phong Quang lạnh mặt hỏi:
"Nói ta đã chết nhiều năm như thế nghĩa là sao?"
"Tiểu thư..."
Trịnh lão run rẩy không nói được một câu hoàn chỉnh.
Phong Quang nhìn xung quanh càng lúc càng có nhiều người tụ tập thì nghĩ nếu cứ dây dưa thế này cũng không phải cách hay, thế nên lại đi thêm vài bước tới trước mặt ông lão:
"Ngươi nhìn ta cho rõ đi, ta không phải quỷ gì cả, nếu là quỷ thì ta còn có thể có bóng hay sao?"
"Bóng ư?"
Trịnh lão đưa mắt nhìn, quả nhiên là thấy ngay bóng của cô ở phía sau, ông ta lại nghỉ hoặc.
Phong Quang cũng chẳng thèm bận tâm ông ta nghỉ hoặc hay không nghỉ hoặc, cô nói bằng giọng ra lệnh:
"Tú Nhi, ta có mấy câu muốn hỏi gia gia của ngươi, mau đưa gia gia ngươi tới nhà ta đi."
"Vâng... Tiểu thư"
Tú Nhi nửa lôi kéo nửa khuyên nhủ mới đưa được Trịnh lão tới tòa nhà của Hạ gia ở kinh thành.
Vào đại sảnh, Phong Quang lập tức hỏi:
"Trịnh bá, tại sao ngươi lại nói ta là quỷ chứ?"
"Tiểu thư... Tiểu thư không phải quỷ sao? Chẳng lẽ ta nhận sai người rồi?"
Ông lão cẩn thận hỏi: thư của nhà chúng ta mà?"
"Ôi trời ơi, gia gia à, tiểu thư đương nhiên là người rồi."
Tú Nhi không mơ hồ như gia gia nhà mình, nàng ta nói:
"Gia gia có gì thì nói hết ra đi, tại sao ông lại gọi tiểu thư là quỷ chứ?"
Rốt cuộc ông lão cũng lấy lại được bình tĩnh. Ông ta nhìn chằm chằm Phong Quang hồi lâu, cảm xúc dần bình ổn lại, lúc này mới chậm rãi nói:
"Tiểu thư... Đừng trách ta quá mức kích động, thật sự khuôn mặt này của cô thật sự giống hệt với tiểu thư của Hạ phủ cách đây bốn mươi năm. Bốn mươi năm trước, ta vẫn còn đang làm việc ở Hạ phủ tại huyện Đồng."
Câu chuyện xảy ra cách đây vài thập niên dần dần được ông lão kể ra, theo từng câu nói của ông ta, tầng sa mỏng che phủ trong trí nhớ của cô cũng đột nhiên bị xé rách.
Hơn bốn mươi năm trước, Hạ phủ tại huyện Đồng.
Đang là ban đêm, thiên kim của Hạ phủ đột nhiên bị một tên trộm bắt trói lại, chuyện này lập tức kinh động tới nha môn, nữ bộ khoái duy nhất của nha môn lúc bấy giờ là Trần Hồng Đậu chủ động xin đi tróc nã tên tội phạm, mang theo một đám người tới bắt trộm. Mà nguyên nhân tên trộm kia bắt trói thiên kim của Hạ phủ chỉ vì mỗi khi đến một chỗ nào đó, hắn ta sẽ lấy đi bảo bối quý giá nhất của nhà giàu nhất nơi đó. Mà ở Hạ gia, thứ bảo bối này chính là tiểu thư duy nhất, huống chỉ tiểu thư Hạ gia này còn nổi tiếng là mỹ nhân nữa.
Tên trộm này cũng là một kẻ phong lưu, nghe nói mỗi bảo bối bị hắn ta trộm đi, sau khi hắn ta chơi chán sẽ lại trả về. Nếu là vàng bạc ngọc thạch thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay thì khác, người hắn ta trộm đi lại là một người, còn là một hoàng hoa khuê nữ nữa.
Hắn ta đã gây ra vô số vụ án, chưa bao giờ thất thủ, đáng tiếc lần này hắn ta lại tính sai, bởi vì bị quan phủ đuổi bắt nên hắn ta không thể không trốn vào một thôn trang. Sau đó, hắn ta gặp được một người trong thôn trang ấy.
Còn thiếu nữ bị tên trộm bắt trói vừa nhìn thấy nam nhân đó thì mắt đã sáng lên.
Một nam nhân mặc đồ trắng, xuất trần và phiêu dật, khi thấy có người tới, thần sắc hắn không có một chút hoang mang, thậm chí còn nhàn nhã tự rót cho mình một ly trà, cười hỏi:
"Người tới là khách, công tử có muốn cùng ta uống một chén không?"
*x+*xx*x**** nhân đó làm cho kinh hãi, nhưng sau khi nhìn thấy hắn đang ngồi trên xe lăn thì lại cười hỏi:
"Công tử là ai? Huyện Đồng này vốn rất nhỏ, vậy mà ta chưa từng nghe qua danh tiếng của công tử."
"Tại hạ cũng chỉ là một bá tánh bình dân mà thôi, không có danh phận gì cả"
"Thế sao?"
Tên trộm kéo theo dây thừng đang trói thiếu nữ, đi tới và ngồi xuống. Hắn ta nâng chung trà lên, ra vẻ phong nhã nhấp một ngụm,"Một ly trà thật ngon."
Hắn ta cũng không hề lo sợ trong trà bị bỏ thuốc, bởi vì nếu bị bỏ thuốc, người đã bao nhiêu năm tung hoành trên giang hồ như hắn ta sao có thể không ngửi ra được chứ.
Bạch y công tử nhìn cô nương bị hắn ta trói hai tay lại, tùy ý nói:
"Hành động này của công tử hình như rất không thỏa đáng."
"Có gì không thỏa đáng chứ? Ngươi thương hoa tiếc ngọc à?"
Tên trộm cười tà tứ,"Nàng là chiến lợi phẩm của ta, ta có quyền đối xử với nàng ta kiểu gì cũng được. Có điều... Chậc chậc, nhìn nàng quả thực cũng rất dễ khiến người ta nổi lòng thương xót."
Phong Quang tránh khỏi bàn tay do bẩn của hắn, hung tợn mắng:
"Ngươi thử chạm vào ta một chút thử xem?"
"Ồ? Thử xem thì thế nào nào? Nàng còn có thể đe dọa ta được chắc?"
Tên trộm đứng lên, tỏ vẻ rất có hứng thú với quả ớt cay nhỏ này.
Phong Quang hừ một tiếng:
"Ngươi có biết vị bạch y công tử này là gì của ta không?"
Tên trộm quay đầu nhìn nam nhân mặc đồ trắng kia. Nam nhân kia cũng buông chén trà xuống, tầm mắt dừng trên người cô, dường như cũng đang mong chờ đáp án mà cô nói ra.
Thế nên, tên trộm lại hỏi:
"Hắn là gì của nàng nào?"
"Hắn là vị hôn phu của ta."
"Hạ tiểu thư, nàng đang kể chuyện cười đấy à?"
Tên trộm bật cười:
"Ta đã điều tra rồi, vị hôn phu của nàng tên là Dương Kiếp, là một tên "Vậy hẳn ngươi cũng biết, Dương Kiếp không thích ta, ta cũng không thích hắn."
Phong Quang trả lời:
"Ta và hắn sắp giải trừ hôn ước rồi, ta sẽ gả cho nam nhân này."
Tên trộm bị lời nói to gan lớn mật của cô dọa cho sững sờ:
"Sao hả, nàng đối với hắn nhất kiến chung tình à? Tuy nói hắn quả thực có bề ngoài không tồi, nhưng hắn là một kẻ tàn phế..."
"Đừng có nghĩ ta là người cổ hủ như thế, nhất kiến chung tình chính chỉ là bề ngoài thôi, cách đây nhiều năm trước, thầy bói nói năm ta mười sáu tuổi thì vận đào hoa của ta sẽ đến, ta đã đợi hắn mười sáu năm rồi."
Tên trộm cạn lời, lý do này của cô còn chẳng thuyết phục bằng câu nhất kiến chung tình.
"Chàng sẽ cứu ta, đúng không?"
Phong Quang hướng về phía bạch y công tử vẫn im lặng từ đầu tới cuối khẽ nháy mắt "Chàng chính là tướng công tương lai của ta, nếu chàng không cứu ta thì chàng sẽ mất đi một nàng dâu đấy."
"Hình như cô nương không lấy ra được bằng chứng nào chứng minh..."
Công tử kia tạm dừng một chút, cười nói:
"Nàng là nàng dâu tương lai của ta."
Bỗng nhiên, cô cong lưng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn với tốc độ nhanh như chớp giật, hẳn khựng lại khi cảm thấy môi mình bị một mảnh mềm mại bao phủ.
Cô cười hì hì nói:
"Chàng xem đi, loại chuyện như thế, ngoại trừ giữa phu thê ra thì còn có thể do ai làm với ai được chứ?"
Dáng vẻ đắc ý này chẳng khác nào một nữ lưu manh.
Động tác vừa rồi của cô quá mức bất ngờ, mà cô cũng không có võ công, quả thực yếu ớt tới mức có thể chết sau một cái tát, vì thế cũng chẳng có ai phòng bị cô, không ngờ rằng sẽ bị cô lợi dụng sơ hở như vậy.
Tên trộm đang cầm chặt dây thừng cũng chẳng phản ứng lại được, sau một lúc hắn ta mới lấy lại được tỉnh thần.
Không ngờ rằng người mình bắt trộm đi lại là một thiếu nữ điên khùng như thế, hắn ta không khỏi giật nhẹ dây thừng:
"Nàng tưởng rằng người ta sẽ nghe nàng nói lung tung bậy bạ chắc..."
"1 3ï mà vị ©ô nưØng nàyv nói. đúng là rất cá lý" Công tử áo trắng hơi mỉm cười, thành công cắt ngang lời tên trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận