Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 27: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 27: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 27: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Phong Quang cười,"Nhìn ngươi đáng yêu như vậy, đương nhiên phải nhắc đến ngươi rồi."
Tri Vi bỗng nhiên không biết phải nói sao, hơn nữa mặt còn hơi đỏ.
Mặc Khanh buồn cười nói:
"Hạ tiểu thư có vẻ rất thích trêu chọc Tri Vị?"
"Đương nhiên rồi, dù sao hắn cũng là đồ đệ của chàng mà."
Cô cười hì hì mà nói:
"Về sau ta còn là sư nương của hắn đó."
"Hạ tiểu thư..."
Không đợi Mặc Khanh nói gì, cô đã buông tay hắn ra, tung tăng nhảy nhót đi tới Túy Minh Phường phía trước. Lão tửu quỷ uống được rượu Trầm Hương, tâm nguyện liền được thỏa mãn, nói xong một tiếng đa tạ, thân mình tiền hóa thành hư vô, đi đầu thai chuyển thế.
Phong Quang nhìn mà sinh lòng cảm khái,"Chờ đến khi đầu thai chuyển thế, cũng liền không nhớ được đời trước mình đã từng gặp những người nào, hay đã từng thích ai."
"Chỉ khi quên đi chuyện đời trước thì kiếp sau mới có thể bắt đầu tốt hơn."
Đối với sinh tử, Mặc Khanh thân là Đại đệ tử Tiên môn vẫn luôn có cái nhìn rất cởi mở.
Phong Quang ngẩng đầu, cười hì hì mà hỏi:
"Vậy nếu chàng thật sự có người mình thích, nàng ấy lại vì chuyện ngoài ý muốn xảy ra mà phải chuyển thế, chàng sẽ cam tâm tình nguyện để nàng ấy quên chàng sao?"
"Ta không cách nào trả lời được."
Ánh chiều tà chiếu trên khuôn mặt hắn, khiến vẻ mặt hắn càng thêm ôn nhu lại mê người,"Ta không tưởng tượng ra sẽ có một ngày như thế."
Phong Quang nghe xong, cảm xúc liền khó tránh khỏi mà hơi trầm xuống.
Hắn nói:
"Nếu quỷ ở Hạ phủ đã trừ xong, vậy ta cũng nên dẫn theo Tri Vi mà rời khỏi." "Đi gấp như vậy sao?"
"Ta còn muốn đi tìm Giao Long. Giao Long một ngày không trừ, dân chúng sẽ thêm phần nguy hiểm."
"Vậy ta sẽ đi cùng chàng."
Hắn hơi khựng lại,"Hạ tiểu thư, đây là một chuyện rất nguy hiểm."
"Tri Vi có thể, vậy ta cũng có thể nha."
Cô chắp tay sau lưng đi trên bờ sông, ngay cả dáng vẻ vênh váo tự đắc cũng có chút đáng yêu,"Dù sao đế đô cũng là địa bàn của ta, nếu chàng không muốn dẫn theo ta, lúc nào ta cũng có thể tìm được chàng mà đi theo đó. Còn nếu chàng dẫn theo ta, ít ra ta có thể ở dưới mí mắt chàng, bớt vì chàng mà gây ra phiền toái. Chàng nói đi? Mặc Khanh."
Cô quay đầu lại tươi cười rực rỡ, ngay cả ánh nắng chiều cũng không so sánh được với cô.
Một lát sau, hắn hỏi:
"Hạ tiểu thư tội gì mà phải đi theo ta?"
"Đó đương nhiên là bởi ta thích chàng."
Cô khế nháy mắt, nghịch ngợm nói:
"Đúng là thích chết đi được."
Dứt lời, cô lại quay đầu, nhảy nhót dọc theo bờ sông mà đi về phía trước.
"Sư phụ?"
Thấy Mặc Khanh bất động thật lâu, Tri Vi không nhịn được mà tiến lên kêu một tiếng.
Một lúc lâu sau, Mặc Khanh mới khẽ xoa đỉnh đầu Tri Vi,"Không có gì."
Tri Vi nhìn vành tai đỏ ửng của sư phụ mình, thông minh mà không hỏi thêm điều gì cả.
Tất cả những việc sau đó đều thuận lý thành chương(1), chỉ cần Hạ đại tiểu thư muốn bám lấy một người, cô liền có một trăm loại phương pháp khiến người ta không thể nào bỏ rơi cô được, ngay cả mấy chiêu giả bệnh, bị thương cũng đều không đáng kể.
Thậm chí sau đó, ngay cả Tri Vi cũng học theo cô mà cùng giả bệnh, bị thương.
Mặc Khanh đã từng gọi một mình Tri Vi ra, hỏi hắn:
"Sao lại cùng Hạ tiểu thư bày trò lừa gạt ta vậy?" trong tay nàng ấy có sức mê hoặc quá mạnh!"
Mặc Khanh nghe xong, chỉ muốn thở dài. Dù Tri Vi có tỏ ra hiểu chuyện đến đâu, thì chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé bảy tuổi, nhưng Tri Vi luôn luôn nghe lời khi đi theo hắn, hiện giờ gặp gỡ Phong Quang, tâm tính trẻ con lại lộ hết ra mất rồi.
Có nên nói sức hút của cô rất lớn hay không đây?
Không lâu sau, Mặc Khanh rốt cuộc cũng tra ra được tung tích Giao Long. Lúc đó Giao Long đang muốn hút nguyên khí một đứa trẻ, tuy Mặc Khanh đã đả thương được Giao Long, nhưng vì cứu đứa bé kia, Phong Quang cũng bị thương không nhẹ.
Tận đến khi đứa bé được cha mẹ đón về, Phong Quang mới bằng lòng để Mặc Khanh bế lên, đi về phía phủ Thừa tướng.
Tri Vi đi theo phía sau cứ nhắc mãi,"Mình không có bản lĩnh còn muốn đi cứu người, cũng không biết ngẫm lại xem, sư phụ không thể phân thân được, nhưng chẳng phải còn có ta ở đó sao?"
Tình huống ngay lúc đó thực sự khẩn cấp, rốt cuộc cũng không ai đoán ra, Giao Long kỳ thật lại có một thân hai đầu, nên dùng thuật phân thân cũng thật sự xuất thần nhập hóa.
Phong Quang bị thương ở phần eo, chảy không ít máu, cô yếu ớt mà nói một câu:
"Nhưng Tri Vi chẳng phải cũng là một đứa trẻ sao?"
Tri Vi ngừng lại một chút, ngay cả một tiếng "Hừ" ngạo kiều(2) cũng không phát ra được.
"Là ta không chăm sóc tốt cho cô."
Mặc Khanh nói nhỏ, trong giọng nói có vẻ ảo não.
Phong Quang mỉm cười,"Chuyện này không liên quan đến chàng, là do ta tự muốn đi theo chàng thôi."
"Ta vốn tưởng rằng ta có thể bảo vệ tốt cho cô."
"Nhưng Mặc Khanh à, chàng cũng không có trách nhiệm nhất thiết phải bảo vệ ta mà."
Sắc mặt cô vẫn cực kỳ tái nhợt, miệng vết thương vẫn còn đang đau, cô nhíu mày nhịn xuống không kêu mà ngược lại còn nhẹ nhàng cười mà nói giỡn:
"Chàng xem, bây giờ chàng cũng đã ôm ta rồi, vậy thì phải chịu trách nhiệm với ta đó."
"'If@" Cô sửng sốt, cho rằng mình đã nghe lầm.
"Chàng vừa mới nói gì cơ?"
"Ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng."
Mặc Khanh tạm dừng trong chốc lát, đôi mắt như hắc diệu thạch nhìn chăm chú vào cô, trong mắt tựa như xẹt qua tỉa sáng,"Ta không cách nào phủ nhận, nàng đã khiến ta động lòng."
Cô mở to hai mắt, bất động, đại khái là đang hoài nghỉ có phải mình đã xuất hiện ảo giác hay không, nếu không sao nam nhân tán tỉnh bao lâu cũng không phản ứng này lại đột nhiên tỏ tình với mình như thế?
Vẻ mặt hắn chợt có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, hắn tiếp tục nói:
"Nàng yên tâm, ta sẽ cầu hôn với Hạ Thừa tướng, tuyệt đối sẽ không lừa nàng, chỉ là..."
Cô rốt cuộc phục hồi tỉnh thần lại,"Chỉ là sao cơ?"
"Chỉ là Tiên môn quạnh quẽ, không thể náo nhiệt như thế tục, ta sợ nếu nàng gả cho ta... Nàng sẽ không quen."
"Không sao cả. Đã có chàng, còn có tiểu Tri Vị thì nhất định sẽ không quạnh quế!"
Cô vừa kích động liền chạm tới miệng vết thương, đau đến mức phải kêu lên một tiếng. Mặc Khanh vội nói:
"Nàng đừng làm động tác quá lớn, đã sắp đến phủ Thừa tướng rồi, ta đã phải hạ phù điểu(3), Hạ Thừa tướng nhất định cũng đã sắp xếp đại phu."
"Ừm..." Cô yếu ớt đáp lời.
Phong Quang bị thương rất nặng. Từ nhỏ cô đã được nuông chiều, đột nhiên bị trọng thương như vậy, thực sự khiến vợ chồng Hạ Triều đau lòng không chịu được, nhưng bọn họ cũng thầm biết là do con gái mình tự tìm đường chết mà nhất định đi theo người ta, nên bọn họ cũng không dám trách Mặc Khanh điều gì.
Cũng bởi vì Phong Quang bị thương, nên Mặc Khanh tạm thời từ bỏ việc đuổi bắt Giao Long mà ở bên cạnh cô dưỡng thương suốt một tháng. Khi nhận được tin tức Giao Long ở ngoài thành tác loạn, hắn liền không thể không rời khỏi.
Trong viện, Phong Quang ôm hắn không nỡ thả ra,"Chàng phải mau trở về đó."
"Yên tâm, một khi giải quyết xong Giao Long, ta sẽ lập tức trở về."
Hắn âm eo ©â. khẽ hôn mât eái lên đỉnh đầu cô "Đến lúc đó. †a eẽ nói với Hạ Thừa tướng rằng ta muốn cưới nàng."
Tim cô đập thình thịch,"Chàng thật sự muốn cưới ta?
"Dĩ nhiên."
Hắn thấp giọng khẽ nói,"Phong Quang chỉ cần ở nhà chờ ta về là được, ta cam đoan với nàng, ngày chúng ta thành thân sẽ không quá xa."
Hắn đã bẩm báo với sư môn. Đối với việc hắn cưới vợ này, sư môn rất có ý kiến, rốt cuộc hắn cũng là người có khả năng đắc đạo phi thăng nhất trong mấy trăm năm qua, nếu cưới vợ, bị thế tục ràng buộc, vậy việc đắc đạo phi thăng liền trở thành thứ hư vô mờ mịt, nhưng điều đó lại không thể nào khiến hắn đổi ý.
*x+x*xx*xx*xx*x***
(1) Thuận lý thành chương: Tiếp diễn thuận lợi, cứ thế mà thành.
(2) Ngạo kiều: Bên ngoài tỏ vẻ ngang bướng nhưng nội tâm lại xấu hổ, ngại ngùng, ôn nhu, có thể coi như ngoài lạnh trong nóng.
(3) Phù điểu: Bùa giấy gấp thành hình con chim và được làm phép để bay đi truyền tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận