Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 13: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 13: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 13: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Cách gọi này... khiến Phong Quang khựng lại một giây, mãi lâu sau cô mới nhớ tới, Diêu Hiểu Hiểu còn chưa biết thân phận của cô. Cô thở dài một hơi,"Cô đừng gọi tôi như vậy, tôi không gánh nổi. Tên tôi là Hạ Phong Quang"
"Cô Hạ... Đợi đã, cô chính là thiên kim tập đoàn nhà họ Hạ kia sao?" Diêu Hiểu Hiểu tuy rằng rất ít quan tâm đến chuyện trên thương trường, nhưng nói thế nào cô cũng có vòng tròn bạn bè trong giới. Cái tên Hạ Phong Quang này, chỉ cần gắn với tập đoàn nhà họ Hạ, vậy thì mức độ nổi tiếng sẽ tuyệt đối lớn.
Phong Quang gật gật đầu,"Là tôi."
"Thật không ngờ tới... Cô lại là vị tiểu thư nhà họ Hạ kia." Giọng Diêu Hiểu Hiểu thấp thoáng biểu lộ sự hưng phấn,"Bạn bè của tôi đều nói, cô là quý cô hoàn mỹ nhất, tôi đã sớm muốn gặp cô."
Không... cái cách gọi hoàn mỹ nhất này chẳng qua cũng chỉ vì nể mặt ba mẹ cô nên mới được đặt ra thôi, trên thực tế, cô căn bản là không hề hoàn mỹ.
Phong Quang không muốn tiếp tục đề tài thượng vàng hạ cám này với cô ấy, nên cô liền trực tiếp hỏi:
"Chẳng phải tôi đã bảo cô cứ ở yên trong phòng tôi rồi sao? Thế nào mà cô lại bị bọn họ bắt lại thế?"
"Tôi..." Diêu Hiểu Hiểu uể oải nói: "Khi tôi trốn trong phòng, mới phát hiện chiếc vòng cổ mà mẹ để lại cho tôi bị rớt. Đó là di vật bà ấy để lại cho tôi, tôi không có cách nào, chỉ có thể đi ra ngoài tìm, kết quả là bị hai anh em Trịnh Cao bắt được."
Sức mạnh của cốt truyện này quá mạnh mẽ, cho dù là Phong Quang, cũng khó có thể thay đổi được. Phong Quang yên lặng cảm thán một câu, rồi cô an ủi cho có lệ,"Cô bị bọn họ bắt lại, dù sao cũng tốt hơn bị thuyền trưởng chạy trốn đưa tới nơi không biết là đâu."
"Phải... Dù nói thế nào đi chăng nữa, cô Hạ, tôi rất cảm kích cô đã đồng ý tin tưởng tôi, còn trợ giúp tôi. Ân tình của cô, tôi sẽ nhớ cả đời."
Chỉ cần về sau cô đừng khiến nam chính gặp phải phiền toái là được...
Phong Quang ủ rũ cụp đuôi. Cô còn chưa cọ xát ra tia lửa với Kỳ Vị được, mà nữ chính đã tới đây. Cô hơi hoảng cũng hơi phiền, chẳng qua hiện giờ nể tình Diêu Hiểu Hiểu bị coi như bệnh nhân tâm thần mà nhốt lại thảm thương này được.
"Diêu Hiểu Hiểu, trước hết cô cứ ở lại chỗ này đi, để mấy ngày này tôi nghĩ cách, xem có cách nào dẫn cô ra ngoài được không."
"Cảm ơn cô... cô Hạ."
Phong Quang nghe giọng cô ấy như sắp khóc, cô hiếm khi lại có cảm giác như mình là đấng cứu thế vậy. Cũng phải, rốt cuộc thì bây giờ Diêu Hiểu Hiểu cũng chẳng thể trông cậy vào ai, còn tới cái nơi quỷ quái, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay như này nữa, nếu có ai trao ra chút lòng tốt với Diêu Hiểu Hiểu, chỉ sợ cô ấy còn có thể bán chính mình đi luôn.
Chưa thấy ai lại ngây thơ ngốc nghếch hơn cả mình thế này...
Đợi đã, vì sao cô phải lỗi chính mình ra so sánh chứ?
Lắc đầu để ném ý nghĩ kỳ quái kia đi, Phong Quang còn nói thêm:
"Tôi đi trước đây, cô tự mình cẩn thận chút nhé."
"Được..."
Phong Quang mang theo tâm tình phức tạp xoay người rời đi. Tuy rằng đã mạnh miệng nói ra, nhưng đến lúc bắt tay vào làm lại là một chuyện khác. Kỳ Vị thoạt nhìn có vẻ không dễ thuyết phục, nhưng đạo đức nghề nghiệp của hắn lại không thành vấn đề, cô nghĩ, có lẽ đến lúc đó có thể tìm Kỳ Vị nhờ giúp đỡ.
Đi thẳng đến văn phòng viện trưởng, Phong Quang gõ cửa. Cánh cửa chưa đóng lại kia liền tự mở ra, Trương Hoài đang uống thuốc lập tức bị sặc.
Phong Quang vội vàng xin lỗi,"Viện trưởng, tôi không cố ý đẩy cửa ra khi chưa được ông đồng ý. Ông không sao chứ?"
"Không sao... Không sao." Trương Hoài để bình thuốc màu trắng vào lại ngăn kéo, vẻ mặt ông ta ôn hoà hỏi:
"Cô Hạ đến đây là vì muốn hỏi phòng của cô sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận