Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 23 - Chương 4: Công lược đại ca sơn trại chán đời

Quyển 23 - Chương 4: Công lược đại ca sơn trại chán đờiQuyển 23 - Chương 4: Công lược đại ca sơn trại chán đời
Hắn vì sao phải đeo mặt nạ?
Phong Quang hạ tầm mắt xuống, nhìn cổ tay hơi lộ ra của hắn, nơi đó có dấu vết bị bỏng vừa lành. Làm cô không khỏi buông ra, bỗng nhiên liền hiểu rõ.
Nam nhân nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm xoay người rời đi. Nào biết, thiếu nữ vốn ở sau lưng bỗng nhiên vọt tới trước mặt hắn, không chỉ có thế, cô còn dang tay chặn đường hắn di.
Phong Quang vội vàng nói:
"Cuộc đời ai mà không có đau khổ? Nhưng chỉ cần sống liền có hi vọng, cho dù ngươi không suy nghĩ vì mình, thì cũng phải suy nghĩ thay người thân bạn bè một chút. Ngươi đã chết thì xong hết mọi chuyện, nhưng bọn họ chỉ có thể sống trong sự đau khổ vô cùng. Người dũng cảm chân chính sẽ không lựa chọn tử vong, mà sẽ lựa chọn sống sót!"
Nam nhân áo đen: "..." !!!qua bay ngang đầu.
Phong Quang thấy vẻ mặt hắn không hề thả lỏng, cô lại chỉ vào Đoan Mộc Huyến ở nơi xa kia, nói:
"Ngươi xem, nam nhân nhìn rất ra dáng kia là vị hôn phu của ta, nhưng người hắn thích lại là biểu muội của ta, hơn nữa còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không để lại cho ta chút mặt mũi nào. Ngươi thấy đó, hiện tại không phải ta vẫn rất tốt sao? Ta hoàn toàn không muốn chết."
Hắn nhìn chằm chằm mặt cô một lát, thu mắt lại, tỏ vẻ hờ hững với lời của cô, tiếp tục nhấc chân đi về phía trước.
Phong Quang âm thầm cắn răng, tại một khắc này, cô giống như bị hào quang thánh mẫu bám vào người, tát một cái lên mặt hắn, hận sắt không thành thép nói:
"Ngươi kiên cường một chút cho ta!"
Một cái tát này của cô thật sự quá đột nhiên, thế nên qua vài giây hắn mới phản ứng lại được, con ngươi không cảm xúc của hắn khóa chặt cô, không khí đọng lại vào giờ phút này.
Phong Quang chậm rãi cảm thấy áp lực, cô xấu hổ thu tay mình về, đưa mắt ngó nghiêng, cuối cùng liền nhón mũi chân giống như lấy lòng, phủi bụi không tồn tại trên vai hắn, ra vẻ già dặn mà thận trọng nói:
"Làm người... vẫn rất thú vị, đúng không?" khảnh của cô, không cần dùng sức lực quá lớn cũng có thể bẻ gãy cẳng tay trắng nõn này.
Hắn thấp giọng hỏi:
"Thú vị sao?"
"Không thú vị không thú vị, làm người rất không thú vị!"
Phong Quang gần như ngay lập tức quay đầu lại kêu lên:
"Cha, con gái bảo bối của cha sắp chết! Mau tới giải quyết hậu quả cho con gái cha!"
Hạ Triều nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, nhưng không hề thấy ai. Tuy nhiên, ông nhanh chóng nhận ra, không thấy ai mới là có vấn đề, bởi vì không thấy con gái ông đâu cả! Ông lập tức không còn bận tâm tiêu diệt Hắc Phong Trại, vội vàng hạ lệnh để tướng sĩ toàn quân tìm kiếm Phong Quang.
Sau lùm cây, Phong Quang bị nam nhân che kín miệng ngồi xổm trên mặt đất, bên tai cô vang lên giọng nói hơi khàn khàn của hắn,"Hiện giờ ngươi cảm thấy làm người rất thú vị sao?"
Cô chớp mắt, nói không ra lời, giáo viên nói những người hay giúp đỡ người khác thường sẽ không quá đen đủi, nhưng dường như cô lại không hề gặp may mắn.
Nghe được động tĩnh, nam nhân lại ôm cô hơi lui về phía sau. Đây là một lùm cây có chỗ trũng, binh lính tìm kiếm chỉ đi qua đây, không nhìn thấy người liền nhanh chóng rời khỏi.
"Nhớ rõ lần sau đừng xen vào việc người khác."
Hắn không chút cảm xúc nói xong liền buông cô ra. Đang định rời đi, vạt áo hắn liền bị người ta tóm được. Nam nhân rũ mắt, thấy thiếu nữ sắc mặt tái nhợt.
Phong Quang thở phì phò, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cô cuộn tròn trên đất, động tác bắt lấy vạt áo hắn chẳng qua chỉ là bắt lấy thứ gần mình nhất theo bản năng.
Chỉ do dự một lát, hắn liền ngồi xuống hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
"Ta... Không biết..."
Cô nói chuyện đứt quãng, không có chút sức lực nào,"Thật là khó chịu."
Tay hắn cầm lấy cổ tay cô bắt mạch, bình tĩnh nói: Cô vốn đã sợ nóng, hiện giờ lại là sau giờ Ngọ - đúng thời điểm nóng nực nhất trong ngày, thêm vừa mới đi lại mệt mỏi, hơn nữa còn sợ hãi vì bị hắn bắt lấy, thân thể và tâm lý không ổn, cứ thế liền bị trúng nắng.
Phong Quang nhíu chặt mày, bàn tay bắt lấy góc áo hắn bất giác gia tăng sức lực,"Ngươi cứu ta..."
"Ta không thích xen vào việc người khác."
Hắn đứng dậy, có vẻ như muốn rời khỏi.
Phong Quang rầm rì ra tiếng,"Ngươi lạnh lùng như thế... Sẽ không ai thích..."
Hắn xoay người,"Ta không cần ai thích cả."
"Ngươi cứu ta..." Trong mắt cô tựa như có ngôi sao sáng chuyển động, giọng nói nhẹ nhàng,"Ta liền thích ngươi, có được không?"
Bóng dáng hắn hơi khựng lại. Có mồ hôi chảy vào đôi mắt cô, cô cố sức chớp chớp, nhưng vẫn không thể loại bỏ chúng ra ngoài, ngược lại còn khiến đôi mắt cô càng đỏ, tựa như là sắp khóc vậy. Rốt cuộc, hắn ngồi xuống một lần nữa,"Muốn sống sao?"
"Ừm..."
Cô vất vả nâng tay lên muốn dụi đám bụi trong mắt đi, nhưng lại bị hắn bắt lấy.
Cuối cùng, cô chỉ có thể dùng tầm mắt mơ hồ nhìn hắn hơi khom lưng, tiếp đó, cô cảm thấy mình bị người kia bế lên, rồi ý thức liền chìm trong bóng tối.
Khi Phong Quang tỉnh lại, cô đang ở trong một gian phòng đơn sơ. Cô sờ cái trán hơi nóng của mình, nhận ra mình bị cảm nắng. Cô ngồi dậy từ trên giường, quan sát ngôi nhà đơn sơ này một chút, một giường, một bàn, một chiếc ghế, hai cánh cửa sổ, và không còn đồ gì khác nữa. Đơn giản đến đáng sợ.
Rất hiển nhiên, gian nhà này không hề phù hợp mới nguyên tắc thẩm mỹ xa hoa của cô, nhưng cô còn chưa kịp khinh bỉ, cửa phòng liền mở ra, một nam nhân bước vào.
Vẫn là một thân quần áo đen thui kia, khiến cả người hắn đều âm u hơn nữa. Thấy Phong Quang đã tỉnh, hắn đặt chén thuốc trên bàn, lạnh nhạt nói:
"Nếu tỉnh rồi, vậy tự uống thuốc đi."
Phong Quang nhìn hắn ngây ra một lát, liền hỏi "đây là đâu" hắn vừa ngồi xuống ghế vừa trả lời "Nhà ta." "Hắc Phong Trại."
Phong Quang lập tức ngậm miệng, một lát sau, cô nằm lại trên giường, chui đầu trong chăn, run nhè nhẹ.
Nam nhân mặc kệ có phải cô sợ hãi hay không, hắn cũng không có hứng thú quan tâm đến cảm xúc của những người khác, mục đích của hắn chỉ là đưa thuốc mà thôi.
Chờ khi nam nhân kia đi ra, người trên giường rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười, Phong Quang cắn chăn nỗ lực nén tiếng cười xuống. Đúng là trời cũng giúp ta! Cô một lòng muốn tới Hắc Phong Trại, kết quả liền được nam nhân này dẫn tới!
Đúng là không hổ với kỹ thuật diễn tinh của cô. Khi ý thức được nam nhân áo đen này không phải người thường, cô liền quyết định mặt dày mày dạn mà đi theo hắn, chỉ với sắc đẹp cùng kỹ thuật diễn đáng thương hết mức này của cô, cô không tin nam nhân này có thể có ý chí sắt đá đến mức bỏ cô trên đất tự sinh tự diệt!
Chẳng qua chuyện bị cảm nắng này tại là thật, cho nên dù hắn không phải người Hắc Phong Trại, có khi cô cũng sẽ mặt dày mày dạn mà xin người ta cứu cô.
Trước vấn đề tính mạng, cô có thể không cần biết xấu hổ là gì.
Phong Quang rời giường, cau mày uống đám thuốc đắng đến không chịu được, một hồi lâu sau, cô mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa bước ra, cô liền sợ ngây ngốc.
Khắp nơi trong viện đều là những vật được điêu khắc ra từ gỗ, có thực vật, cũng có động vật.
Động vật đương nhiên vẫn nhiều hơn, những đồ điêu khắc đó đều sinh động như thật, lại thêm sắc thái trên mặt kia, có thể khiến người ta tưởng nhầm rằng những thứ mình thấy đều là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận