Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 31: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 31: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 31: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Phong Quang ở xa bên ngoài rạp chiếu phim còn chưa biết bởi vì mình mà một cuộc hôn nhân gặp nguy cơ. Ngồi ở quán cà phê, cô tò mò hỏi Lục Sâm,"Vì sao Yến Niệm Niệm lại có vẻ rất không thích anh thế?"
Phong Quang cũng không biết tại sao Yến Niệm Niệm lại thành đôi với Thẩm Hành. Trong trí nhớ của cô, cô chỉ nhớ rõ Yến Niệm Niệm là người hiền lành, kiểu "người hiền lành" thật sự chứ không phải giả vờ, sau khi tỉnh lại, biết Yến Niệm Niệm thế mà lại ở bên Thẩm Hành, nếu không phải sự thật ở ngay trước mắt, hẳn cô cũng sẽ cảm thấy không dám tin.
Yến Niệm Niệm trước nay đều chẳng bao giờ chán ghét người khác, có chuyện gì cô ta cũng chỉ nghĩ bản thân mình làm sai, nhưng hôm nay ngẫu nhiên nhìn thấy biểu hiện của Yến Niệm Niệm, cô ta thoạt nhìn có vẻ cực kỳ ghét Lục Sâm, đây đúng là một chuyện khó hiểu.
Lục Sâm thêm một viên đường vào cà phê cho Phong Quang, hắn thờ ơ cười nói: "Có lẽ Phong Quang thích cái gì, cô ta liền không thích cái đó thì sao?"
"Không đúng." Phong Quang nhíu mày nghĩ một chút,"Tôi nhớ rõ trước kia, bất luận tôi làm chuyện gì, cô ta đều thích làm cùng tôi, tôi còn cảm thấy cô ta quen làm cái đuôi của tôi rồi, cũng sắp trở nên không có chủ kiến đến nơi đấy."
"Phong Quang đã ngủ 6 năm. Thời gian 6 năm có thể thay đổi quá nhiều." Lục Sâm nâng tay xoa đỉnh đầu cô, cười nói: "Có lẽ Yến Niệm Niệm trước kia đúng là người trong ấn tượng của Phong Quang, nhưng con người đều sẽ thay đổi theo thời gian, mọi người đều như thế."
"Con người đều sẽ thay đổi theo thời gian... Vậy còn anh?" Cô tò mò nhìn hắn. Hiện giờ tiếp xúc nhiều hơn với hắn, cô thật ra lại ngày càng cảm thấy quen thuộc.
"Anh đương nhiên cũng có thay đổi." Lục Sâm nắm lấy tay cô đang đặt trên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve tay cô, hắn đã rất lâu chưa được hưởng thụ khoảng thời gian dễ chịu bên cô như thế, điều này khiến hắn gần như muốn thở dài mãn nguyện, hắn nói: "So với 6 năm trước, anh nghĩ anh sẽ thử rộng lượng hơn."
"Rộng lượng?" Phong Quang nhướng mày, cô cười hì hì hỏi: "Chẳng lẽ trước kia anh rất hẹp hòi sao?"
Nói thật, cô rất khó tưởng tượng hai chữ "hẹp hòi" này lại có thể gắn với một người như hắn.
"Anh trước kia quả thưc rất hen hồi" Ngoài dự đoán chính là luc Sâm vẫn thản nhiên thừa nhận, hắn mỉm cười ôn nhu nhìn cô, lại không thấy có chút ngượng ngùng nào.
Hắn phóng khoáng như vậy, Phong Quang bỗng nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào, cô khu một tiếng hỏi: "Trước kia anh hẹp hòi thế nào cơ?"
"Anh không thích Phong Quang rời khỏi tầm mắt anh, anh không thích Phong Quang tiếp xúc với người đàn ông khác." Hắn nắm tay cô hơi chặt. Ngoại trừ động tác nhỏ này, cô không thể nhìn ra hắn có cảm xúc gì khác.
Phong Quang khựng lại,"Cho nên hiện tại anh có thể chấp nhận việc tôi tiếp xúc với người đàn ông khác sao?" "Nếu Phong Quang sẽ không rời khỏi anh... vậy bất kể Phong Quang muốn tiếp xúc với người đàn ông nào, cho dù điều này đối với anh sẽ là một chuyện rất khó khăn, nhưng anh đều có thể..."
"Lục Sâm!" Phong Quang rút phắt tay mình về, cô cắn răng,"Anh nghĩ tôi là gì vậy, loại phụ nữ lả lơi ong bướm sao?
Cô hiểu chính mình, cô tuyệt đối sẽ không làm ra việc ngoại tình. Đương nhiên, nếu chồng cô ngoại tình trước, đó lại là chuyện khác.
Giữ thân như ngọc vì một người đàn ông ngoại tình không phải là tính cách của cô.
Thấy cô tức giận, trong mắt Lục Sâm lộ ra sự cô đơn, hắn khẽ nói với giọng điệu lấy lòng: "Xin lỗi, Phong Quang, trong 6 năm này... anh đều không ngừng cầu nguyện, nếu em có thể tỉnh lại, anh có thể đồng ý bất cứ chuyện gì, anh rất sợ em sẽ một lần nữa rời khỏi anh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận