Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 22 - Chương 15: Công lược người cản thi

Quyển 22 - Chương 15: Công lược người cản thiQuyển 22 - Chương 15: Công lược người cản thi
Phong Quang cảm thấy hơi chật, bởi trong quan tài hiện tại đều là hoa anh đào, cô nhìn người đàn ông cũng bị hoa anh đào phủ kín thì liền có chút xấu hổ... còn có chút thẹn thùng.
Người đàn ông nhặt một cánh hoa anh đào vương trên mặt cô, nhẹ nhàng mỉm cười, Hoa anh đào này có ý gì vậy?"
"Đại khái là... Mùa xuân tới rồi."
Cô nói xong, liền yên lặng ôm gương mặt đang nóng lên của mình.
Hắn cười ấm áp như gió xuân,"Xem ra mùa xuân của em còn xán lạn hơn của bất cứ ai." Phong Quang không khỏi cảm thấy tìm mình đập nhanh hơn, cô ngây ngốc hỏi: "Anh kéo tôi trốn ở đây làm gì vậy?"
"Bởi tôi thấy em cần được giúp đỡ, hơn nữa, tôi cũng sợ nữ quỷ kia."
Lời này là hắn mỉm cười nói ra, ngoại trừ ý cười trong mắt, thì không nhìn ra chút sợ hãi nào.
Cô theo lý trí mà lựa chọn không tin, nhưng tình cảm tại khiến cô nói tiếp: "Anh có phải nhân viên ở đây không?"
Hắn ăn mặc đồ cổ trang toàn thân, tuy nói là đẹp, nhưng ở thời đại này, ngoại trừ diễn kịch hay chụp ảnh, thì có ai tại mặc cổ trang đâu?
"Việc tôi có phải nhân viên ở đây hay không rất quan trọng à?"
Hắn cười, lại tới gần cô thêm một phân."Tôi vừa giúp em lúc nguy cấp đó, em không cần cảm ơn tôi sao?"
"Cảm ơn anh..."
Cô bị ép lui về phía sau một chút, tận đến khi lưng dựa vào tường, cô rất không có khí chất mà hỏi:
"Cảm ơn anh như thế nào?"
"Em dẫn tôi về nhà đi." Hắn chớp mắt, thân mình lại cách cô gần thêm một phân.
Phong Quang lui đến mức không thể lui hơn nữa, không hiểu sao lại cảm thấy dáng vẻ mong đợi được người ta nhặt về này của hắn thật sự có chút đáng thương, nhưng rất nhanh, cô lại lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ khó hiểu đó, lại co rụt người lại hỏi:
"Tôi dẫn anh về nhà là sao cơ... Anh không có nhà à?"
"Từ rất lâu trước kia..." Trong đôi mắt đẹp của hắn hiện vẻ cô đơn,"Nhà tôi cũng đã không còn nữa." "Đã không còn..."
Phong Quang thầm giật mình trong lòng, trời ạ, hắn dùng dáng vẻ đáng thương như vậy nói chuyện với cô, trái tỉm nhỏ của cô thật sự không chịu nổi!
Người đàn ông cầm tay cô, ý cười chờ mong trong mắt kia thật sự khiến người ta không cách nào cự tuyệt,"Em có nguyện ý dẫn tôi về không?"
Phong Quang cảm thấy khó thở, cô giơ tay đẩy nắp quan tài lên, ngồi dậy, mở miệng hít thở. Hoa anh đào trong quan tài đều đã tràn ra, mà một tay khác của cô vẫn còn bị người đàn ông nắm lấy.
Hắn cũng ngồi dậy, đưa tay hơi vén tóc mái của cô lên, cúi đầu chạm trán mình lên trán cô,"Không bị phát sốt... sao mặt em lại đỏ như vậy?"
Tay hắn ôm lấy gương mặt cô, khiến cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn mình.
Phong Quang chỉ cảm thấy đang nóng mà có bàn tay mát lạnh của hắn thật là thoải mái. Cách mặt hắn thật gần, lại nhìn sâu vào cặp mắt đen nhánh kia của hắn, đỉnh đầu cô tựa như sắp bốc khói vậy, cô lắp bắp nói:
"Anh, anh, anh đừng tới gần tôi như vậy..."
"Vì sao không thể tới gần em?"
Hắn khó hiểu, lại hơi cúi đầu xuống, khoảng cách gần tới mức tựa như chỉ cần hắn muốn là có thể đụng phải môi cô.
Cô mẫn cảm nhận ra dường như hormone trong người mình đều bị hắn dẫn ra hết, trước nay Phong Quang đều thích người đẹp, bất kể là đàn ông hay là phụ nữ, chỉ cần đẹp, là cô nhất định nguyện ý nhìn thêm vài lần.
Nhưng người đàn ông này thì khác, không phải nói hắn tuyệt đẹp hay nghiêng nước nghiêng thành đến cỡ nào, mà là đôi mắt bí ẩn của hắn, và cả khi chất nổi bật trên người hắn kia đã khiến cô không thể dời mắt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận