Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 26 - Chương 27: Công lược tình yêu cấm ky

Quyển 26 - Chương 27: Công lược tình yêu cấm kyQuyển 26 - Chương 27: Công lược tình yêu cấm ky
"Ta tên là Hoan Nhi..." Hoan Nhi lễ phép trả lời một câu, lại nấp vào phía sau Phong Quang.
Phong Quang vội nói:
"Hoan Nhi là muội muội tiểu nữ, tuổi muội muội còn nhỏ, không hiểu quy củ, xin hoàng hậu chớ trách móc."
"Yên tâm đi, đối với trẻ con, bổn cung vẫn luôn cực kỳ yêu thích."
Đôi mắt hoàng hậu sáng rực rỡ, ôn nhu phi thường, bà ta lại nói:
"Lần này Tạ tiểu thư bị tiếp cận, tuy là Lý Kỳ không đúng, nhưng bổn cung cũng thấy hắn không có ác ý, nên phạt thì vẫn phạt, nhưng còn chưa đến mức lấy chết tạ tội, Tạ tiểu thư nghĩ sao?"
"Hoàng hậu nương nương nói rất phải."
Phong Quang cũng không thật sự muốn mạng Lý Kỳ. Nếu như Lý Kỳ thật sự là kẻ không chuyện ác nào không làm thì có chết cũng chưa hết tội, nhưng hắn lại chỉ giống như Tạ Kết ham chơi nghịch ngợm, vậy thì không thể lấy oan mạng người.
Lý Kỳ lập tức bật cười,"Hoàng hậu nương nương anh minh!"
"Bổn cung sao lại anh minh rồi?"
Hoàng hậu còn nói thêm:
"Ngươi chớ có cao hứng quá sớm, tùy tiện bắt chuyện với nữ tử khuê các vốn là việc làm của kẻ háo sắc, tuy nói ngươi không cần mất đi tính mạng, nhưng phạt thì luôn phải có."
"Bị phạt thì ta không có ý kiến."
Lý Kỳ lắc lắc cây quạt, phong lưu tiêu sái nói:
"Tóm lại ta đã biết tên của Tạ tiểu thư, bất kể chịu phạt thế nào cũng là đáng giá."
Tạ Kết nhìn dáng vẻ khoe khoang này của hắn, tức đến ngứa răng.
Hoàng hậu tại nói với Tạ Trạm:
"Vậy không biết Tạ tướng quân muốn xử phạt tiểu tử không hiểu chuyện này thế nào?"
Tạ Trạm nói:
"Đưa hắn đi quân doanh một tháng, để hắn trải nghiệm chút gian khổ của quân doanh. Ăn đủ khổ rồi, tính tình cũng sẽ vững tại." công tử đã quá quen sống tự do thoải mái như hắn, sao có thể chịu được cái khổ trong quân doanh?
Hoàng hậu không có ý kiến gì với lời Tạ Trạm nói cả, bà nói:
"Chuyện đã giải quyết xong, bổn cung liền đi xin quẻ trước, Tạ tướng quân có thể ở cùng tiểu bối ở lại đây."
"Đa tạ nương nương."
Hoàng hậu cười cười, bước vào đại điện giữa đám cung nữ thị vệ vây quanh.
Chờ đến lúc hoàng hậu vừa đi, Lý Kỳ cũng không nói lời nào mà liền trực tiếp chạy xa, nếu không trốn thoát được quân doanh thì hắn phải hưởng thụ thật tốt ngày tháng tự do hiện tại mới được.
Tạ Kết nói:
"Cũng may cho hắn có vận khí tốt, có hoàng hậu nói giúp cho, nếu không một bàn tay này của hắn bị vặt xuống chắc rồi."
"Ca ca, ngươi nói gì?"
Phong Quang ngẩng đầu,"Tam thúc nói muốn chặt đứt một bàn tay của hắn, không phải là hù dọa hắn sao?"
Tạ Kết nói:
"Tam thúc cho tới bây giờ đều nói được thì làm được, nào có cái gì là hù dọa hay không hù dọa chủ."
Vừa rồi Tạ Kết xông lên đi đánh Lý Kỳ, một là muốn thật sự giáo huấn Lý Kỳ, còn lý do khác, chính là muốn cho Lý Kỳ có thể tìm cơ hội chạy.
"Kết Nhi..."
"Tam thúc, cháu đi tìm mẹ cháu! Phong Quang liền giao cho thúc chăm sóc!"
Giống hệt như Lý Kỳ, Tạ Kết cũng co cẳng chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận