Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 31 - Chương 32: Công lược võ lâm minh chủ

Quyển 31 - Chương 32: Công lược võ lâm minh chủQuyển 31 - Chương 32: Công lược võ lâm minh chủ
Vương Từ nhìn Phong Quang đang ngây ngốc,"Phong Quang, có phải đã bị kinh sợ rồi không?"
"Không ạ."
Phong Quang lắc đầu, lại đưa tay che mặt, ánh mắt khóa chặt lấy dáng người cao ráo đẹp đẽ của Thích Trường An, tâm tình thiếu nữ của cô rung động mà nói:
"Sao lúc trước mình không phát hiện ra hắn đẹp trai như vậy nhỉ..."
Vương Từ nhìn vậy mà mà đau cả đầu.
Kỳ thật lời mà Tôn Viễn Sơn nói ra kia, cũng không phải là không ai đồng ý, rốt cuộc thì Thích minh chủ tuy vẫn thường xuyên cứu một số nữ tử bị ép làm ca kỹ, khi ra ngoài làm việc cũng hay giúp một số nữ tử bán mình chôn cha, nhưng hắn lại không bao giờ có tiếp xúc nhiều với những nữ tử đó, cho dù hắn vẫn giúp đỡ khi thấy những người khác gặp nạn.
Nhưng Hạ Phong Quang này, ăn mặc không lo, còn được mọi người chiều chuộng, nàng có chỗ nào cần trợ giúp?
Nhưng Thích Trường An lại thường xuyên đi cùng Phong Quang, mọi người thấy vậy cũng khó tránh khỏi có chút suy đoán.
Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tuy Hạ Phong Quang tính tình không tốt, nhưng cô lại là mỹ nhân hàng thật giá thật, ngay cả một cái bình hoa đẹp đặt trong nhà cũng có thể dưỡng mắt đấy. Trong lúc tình cảnh nhất thời giằng co, nhóm đệ tử điều tra thứ hai đã trở về."Sư phụ"
"Có phát hiện gì?"
Hạ Triều cũng không rảnh châm chọc Tôn Viễn Sơn vài câu, mà chỉ vội vàng hỏi tiến triển mọi chuyện. Ở trong mắt ông, tất cả những lời Tôn Viễn Sơn nói đều là bậy bạ, Thích Trường An sao có thể thích Phong Quang đây? Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.
"Sư phụ... chúng đệ tử phát hiện một số phong thư..."
Người đệ tử này trình lên mấy phong thư.
Hạ Triều vội tiếp nhận rồi mở thư, rút ra giấy viết thư bên trong đó. Chỉ nhìn đến nội dung trên thư, vẻ mặt ông đã nghiêm nghị hẳn,"Đây là thư gửi tin tức của bạch đạo chúng ta cho người trong Ma giáo."
Vương Từ hỏi:
"Có chắc đây là thư truyền tin cho Ma giáo chứ không phải giả mạo?"
"Trên nhong thư ©2 Ma điáo có loai sán niêm nhang đắc biệt chỉ cần hơi dùng nội lực một chút, phong thư này sẽ lập tức bị đốt thành tro tàn."
Tay Hạ Triều cầm thư phát ra nội lực, quả nhiên, phong thư này liền bốc lên một ngọn lửa màu lam, rất nhanh đã hóa thành tro tàn.
Văn Các kinh hãi nói:
"Đây đúng là thư của Ma giáo!"
Hạ Triều nhìn về phía đệ tử truyền tin kia"Mau nói, phong thư này lục soát được ở đâu?"
Nhóm đệ tử này được phái đi tra xét các phòng, nói cách khác, chỉ cần hỏi phong thư này được lục ra từ phòng nào thì sẽ rõ hung thủ là ai.
"Phong thư này..."
Đệ tử kia do dự nói:
"Chúng đệ tử tìm được ở... ở một cái hộp trong phòng cho khách tại Mai Viện..."
Phòng cho khách tại Mai Viện chỉ có một người ở.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người lại lần nữa tập trung nhìn về phía Thích Trường An.
Vương Từ nói:
"Khoảng thời gian trước, ta phát hiện Thích minh chủ gửi bồ câu đưa thư cho người khác, hóa ra là để truyền lại tin tức với người Ma giáo sao?"
"Cái gì?"
Hạ Triều phản bác nói:
"Chuyện này là không thể!"
"Tuy ta nhìn thấy Thích minh chủ chuyển bồ câu đưa thư cho người khác, lại không dám chắc điều gì nên mới không nói ra, nhưng người nhìn thấy Thích minh chủ dùng bồ câu đưa thư cũng không phải chỉ có một mình tạ"
Vương Từ nhìn về phía con gái mình.
Sắc mặt Phong Quang trắng nhợt, cô đang nhớ tới ngày đó khi cô muốn đưa hoa tới cho Văn Hiên đã nhìn thấy Thích Trường An thả bồ câu đưa tin.
"Hóa ra nội gian chính là ngươi!"
Chưởng môn phái Nga Mi đứng ra nói:
"Vì sao người Ma giáo lại biết người dự thi của bạch đạo chúng ta là ai, hơn nữa vì sao khi chúng ta vừa thương lượng để Văn Đình công tử thay Tà tất cả những điều này, không một ai hiểu rõ hơn minh chủ đương nhiệm là ngươi!"
"Không thể nào!"
Phong Quang nói:
"Thích Trường An là Minh chủ Võ lâm, hắn không có lý do gì để giúp hắc đạo làm thế!"
Tôn Viễn Sơn vẫn đứng phía sau mọi người rốt cuộc cũng hồi phục tỉnh thần từ sợ hãi, mắt ông ta lóe lên,"Thích Trường An được Minh chủ tiền nhiệm nhận làm đồ đệ vào mười năm trước, lúc ấy hắn đã là thiếu niên, lại có thể lĩnh ngộ võ công cao thâm trong thời gian ngắn ngủi như vậy, có lẽ... từ mười năm trước hắn xuất hiện cũng đã có võ công trong người.
Mọi người cũng đừng quên, Giáo chủ Ma giáo Lăng Cửu Sinh biết Súc cốt công, hắn muốn ngụy trang chính mình thành thiếu niên cũng không phải việc khó."
Văn Hiên nhìn Phong Quang đang sững người, lại nhìn về phía Thích Trường An nói:
"Thích minh chủ, ngươi có gì để giải thích?"
"Các ngươi đã nhận định ta là hung thủ, ta có giải thích cũng phí công."
"Ác tặc, đền tội đi!"
Chưởng môn Nga Mi ra tay đầu tiên, những người khác cũng xông lên ào ào.
Võ công của Thích Trường An không thấp, nhưng hắn lại không muốn đả thương người, chỉ phòng thủ là chính, nhưng người bao vây tấn công hắn nhiều như vậy, hắn lại không muốn giết người, tóm lại cũng có lúc bị tiêu hao hết sức lực.
Phong Quang nhìn phụ mẫu mình, cha mẹ cô không hề tiến lên vây công Thích Trường An, xem ra họ không có ý định nhúng tay vào. Mà cha mẹ cô bất động, Văn Hiên cùng Văn Các cũng không có lý do gì để tham gia chiến đấu.
Phong Quang khẽ cắn môi, rút ra Hàn Tễ Kiếm của mình rồi phi thân nhảy vào vòng chiến,"Các vị tiền bối, ta tới giúp các vị!"
Phong Quang đột nhiên gia nhập, không chỉ không giúp được nhóm người này, ngược lại còn khiến bọn họ phải tấn công chậm hơn để khỏi làm cô bị thương, đỡ chọc vợ chồng Hạ Triều nổi giận.
"Phong Quang, trở về!" Quang, bà hô to, nhưng đã không còn kịp nữa.
Phong Quang đã đến ngay bên cạnh Thích Trường An, cô giả vờ tung một chiêu, Thích Trường An chỉ nhẹ nhàng né kiếm của cô. Kiếm chiêu của cô rõ ràng không có sát khí, nhưng sau đó cô lại làm bộ vướng chân té ngã một cái, thuận thế ngã vào trên người hắn. Cô nhét kiếm của mình vào trong tay Thích Trường An, lại bắt lấy tay cầm kiếm của hắn đặt trên cổ mình.
Thích Trường An hơi khựng lại, còn thừa sức lực mà cười, nhẹ giọng nói:
"Phong Quang đang làm gì vậy?"
"Ta làm con tin cho ngươi, sau đó ngươi hãy chạy di..."
Phong Quang vội vã ngẩng đầu dùng khẩu hình nói với hắn một câu, lại hiên ngang lẫm liệt hô lên với đám người đối diện:
"Các ngươi không cần quan tâm đến sống chết của ta, mau bắt lấy tên nội gian này!"
"Ta xem ai dám động thủ!"
Hạ Triều hét lớn một tiếng,"Nếu nữ nhỉ của ta thiếu một cây lông tơ, hôm nay bất cứ ai trong các ngươi cũng đừng hòng ra khỏi Tàng Binh Phủ!"
"Không, cha, cha đừng lo cho con!"
Đối mặt với sinh tử mà Phong Quang không sợ hãi chút nào, chính trực đến mức khiến người nhìn đều không nhịn được mà kính nể,"Vì võ lâm đại nghĩa, nữ nhi đã không còn để tâm đến sinh tử, nếu có thể dùng tính mạng của một mình con để đổi lấy ác tặc bị tru sát, võ lâm từ đây hoà bình, vậy con hy sinh cũng đáng giá!"
Ai nói đại tiểu thư Tàng Binh Phủ kiêu ngạo ương ngạnh, không học vấn không nghề nghiệp nào? Đây không phải rất có tinh thần cống hiến hay sao!l?
Có người muốn tru sát phản đồ lập công không nhịn được đã quay đầu lại nói:
"Hạ phủ chủ, ông xem Hạ tiểu thư đã có lòng chết vì đạo nghĩa, chỉ bằng.
"Chỉ bằng ta liền giết ngươi trước!"
Hạ Triều trực tiếp rút kiếm, chém đứt một tay của kẻ nói nhiều kia, người nọ lập tức ôm bả vai máu chảy đầm đìa ngã ra đất kêu rên thảm thiết, lại không ai dám quan tâm đến hắn ta. Dĩ nhiên là không ai dám hành động thiếu suy ngHĩ. người "Các ngươi ai dám động thủ, hại nữ nhi của ta, ta liền lấy mạng các ngươi!"
Vương Từ hết sức bình tĩnh lắc đầu thở dài một tiếng, thầm nghĩ vẫn may con gái bà không giống Hạ Triều, nếu không Phong Quang mà ngu xuẩn như vậy, chắc bà sẽ khóc chết mất.
Bên kia im như ve sầu mùa đông, bên này Thích Trường An lại rất ung dung tự tại, hắn không dấu vết sờ soạng eo Phong Quang một phen, thấp giọng cười nói:
"Lời nói hiên ngang lẫm liệt này là ai dạy nàng vậy?"
Câu này được hỏi với giọng hết sức sung sướng.
"Người muốn hy sinh vì nghĩa trong thoại bản đều được viết như vậy..."
Phong Quang hạ giọng đáp một câu, lại hơi giật giật thân mình, không thoải mái tầm bầm,"Ngươi đừng chạm vào eo và... Ta sợ nhội..."
Thích Trường An nghe mà trong lòng cũng trở nên mềm nhữn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận