Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 12 - Chương 9: Công lược sát thủ trá hình

Quyển 12 - Chương 9: Công lược sát thủ trá hìnhQuyển 12 - Chương 9: Công lược sát thủ trá hình
Hắn hơi dừng lại:
"Ta là sát thủ."
"Nhưng huynh cũng là cầm sư."
Phong Quang bước đi trên đường phố, phong cảnh tiêu điều không một bóng người cũng chẳng ảnh hưởng tới tâm tình tốt của cô lúc này:
"Tiếng đàn của huynh rất êm tai. Tối hôm đó ở trong cung hoàng huynh và hoàng đệ của ta, còn có cả đám văn võ đại thần nữa, ai cũng khen huynh không ngớt lời."
"Chỉ là một nhạc linh có chút tài nghệ mà thôi."
Cô nghiêng đầu:
"Huynh còn tức giận sao? Vì câu nói kia của phụ hoàng ta."
"Ta không tức giận."
Hắn không có cảm xúc tức giận gì đó, bởi vì Hạ Triều nói không sai, trong mắt những người quyền cao chức trọng thì thân phận của hắn có khác gì đám nhạc linh kia đâu cơ chứ.
Phong Quang "ùm" một tiếng không nặng không nhẹ, lại nhìn chằm chằm vào sườn mặt của hắn nói:
"Thực ra, ta cảm thấy, ở trên đời này có năm bảy loại người với thân phận địa vị khác nhau, đây là quan niệm đã ăn sâu vào thế tục qua trăm nghìn năm rồi, ngay cả ta là một công chúa cũng chẳng có cách nào thay đổi cả. Huynh xem, chẳng phải bên người ta còn có cung nữ hầu hạ đấy sao?"
"Con người từ lúc sinh ra đã được quyết định sang hèn rồi, đây là lẽ thường không thể nào phá vỡ được."
"Đúng thế."
Cô gật đầu tỏ vẻ tán đồng với những lời hắn nói:
"Nhưng mà huynh biết không? Quy luật thường tình thoạt nhìn không thể phá vỡ được này thực ra vẫn có thể xảy ra sự thay đổi."
Rốt cuộc Tư Già cũng chịu đặt tầm mắt quạnh quẽ của mình lên người cô.
Cô mỉm cười, gỡ xuống dải lụa đỏ đang buộc tóc mình, suối tóc đen nhánh xõa ra sau lưng cô, dài xuống tận hông. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu hát trong một vở kịch, rằng: Chờ khi tóc ta dài tới eo, chàng cưới ta có không?
Nhưng hai câu hát sau lại là:
Chỉ sợ khi tóc dài tới eo, trái tim chàng đã nghiêng về người khác.
"Dải lụa này vốn là đồ trang sức trên túi tiền của ta, có hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng mà giờ ta lại dùng nó để buộc tóc, cho nên đối với ta mà nói, địa vị của nó đã quan trọng hơn một chút rồi."
Cô hơi chau mày:
"Suy cho cùng nếu ngay cả nó mà ta cũng không có, vậy thì ngày nào cũng phải xõa tóc ra cửa. Tư Già, huynh có hiểu ý của ta không?"
Tư Già trầm mặc.
Cô vừa dùng ngón tay chơi đùa với dải lụa, vừa từ tốn nói tiếp:
"Thực ra, không ai tránh thoát được quy luật phân chia đẳng cấp kia. Nhưng cho dù là một tiểu phu đốn củi thì ở trong lòng thê tử, hài tử của hắn, hắn chính là một người có địa vị không ai sánh được. Cho dù có là vương công quý tộc thì khi đứng trước người nhà của hắn, họ cũng không cảm thấy địa vị của những người đó nặng hơn người tiều phu kia. Thế nên... địa vị của một tiều phu tất nhiên còn quan trọng hơn cả một vương công quý tộc. Tư Già, huynh cảm thấy có đúng không?"
"Ta không có người nhà."
Tư Già đáp:
"Nên ta cũng không biết như thế là có hợp lý hay không."
"Vậy trong lòng huynh không có người quan trọng sao? Ví dụ như... công chúa Vô Ưu."
"Thế nào mới gọi là quan trọng?"
"Thì chính là nàng ta có khó khăn, huynh sẽ tình nguyện bất chấp tất cả mà giúp nàng. Lúc nàng ta gặp nguy hiểm liên quan tới tính mạng, huynh có thể không màng sống chết mà xông lên cứu. Có người đối xử với nàng ta không tốt, huynh liền muốn giết người kia... Những cảm giác đó, huynh có không?"
Tư Già lặng yên một cách quỷ dị trong giây lát:
"Nàng ta từng nói, ta là bằng hữu của nàng ta. Tuy rằng ta cũng không biết bằng hữu là gì, nhưng nếu nàng ta có nguy hiểm, đúng là ta sẽ ra tay giúp đỡ."
Trong lòng Phong Quang thấy hơi đau xót nhưng lại cảm thấy không ngoài dự liệu: trọng..."
"Nhưng ta sẽ không vì nàng ta mà không màng sống chết."
Nghe những lời này, Phong Quang ngây ngẩn cả người.
*#*****&
Tư Già nói tiếp:
"Thử duy nhất ta có chính là cái mạng này, thế nên... Ta sẽ không trao nó cho bất kỳ kẻ nào."
Câu trả lời này của hắn làm Phong Quang thấy hơi ngoài ý muốn, rồi lại thấy hơi đau lòng. Cô biết, bất kỳ sát thủ nào cũng có một đoạn quá khứ khiến người ta cảm thấy không thoải mái, cho dù Tư Già là một sát thủ khi chất thanh cao, không giống người từng trải qua hoàn cảnh bi thảm, nhưng những gì hắn phải trải qua khi còn nhỏ cũng sẽ không ngoại lệ.
Nhưng cô không phải là người dễ nhụt chí, cô ngẩng đầu, cười nói:
"Hiện tại huynh không chỉ có một cái mạng này nữa, huynh quên mất là ta đã trao cho huynh trâm vàng của ta rồi à, huynh còn có nó cơ mà. Cái trâm vàng đó là do mẫu hậu tặng vào ngày ta cập kê, huynh có thể bán nó đi, lấy được một số tiền lớn, sau đó rửa tay gác kiếm, tìm một thành trấn có phong cảnh đẹp, mua một căn biệt viện, trong sân trồng cây sơn trà quanh năm xanh tốt, cuối cùng còn chút tiền để dành cưới một nữ nhân, sinh con đẻ cái, khi nhàn nhã thì dẫn người nhà ra ngoài dạo chơi. Huynh xem, chẳng phải huynh sẽ vừa có người thân, vừa có bằng hữu hay sao?"
Tư Già dùng bước, rũ mắt lằng lặng nhìn cô.
Cô cũng ngừng lại, nghỉ hoặc hỏi:
"Sao thế? Có phải ta đã nói gì sai rồi không?"
Lông mi hắn rung rung, trong đôi mắt đen có một đạo ánh sáng lướt qua nhưng rồi nhanh chóng biến mất như thể chỉ là ảo giác.
Một lát sau, sắc mặt hắn lại khôi phục vẻ bình thản không gọn sóng, lãnh đạm nói một câu:
"Chỉ là một cái trâm vàng, sẽ không thể nào có tác dụng lớn như thế."
Cho dù nhờ lời nói của cô mà hắn có thể tượng tưởng được về cuộc sống của hắn trong tương lai. Đó là cuộc sống không có những ngày tháng nhận những vụ giết người nghìn ngày như một mà là có người thân, có bằng hữu, sẽ là một cuộc sống làm hắn thấy thích thú.
Nhưng mà trước đó, người thường luôn mong tưởng về tương lai như thế, còn hắn lại chưa từng nghĩ tới bao giờ.
Phonga Otianda nói: "Nếu huynh không thử thì sao biết là không được cơ chứ?"
"Không cần thử."
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, giọng nói lạnh nhạt:
"Bởi vì mệnh của ta là thiên sát cô tỉnh."
Vô duyên với lục thân(1), khắc người nhà, khắc bằng hữu, cô độc sống đến hết cuộc đời.
Những chữ này là nhiều năm về trước, Liễu Liễu đạo trưởng trên giang hồ đã xem bói cho hắn, nói hắn có mệnh thiên sát cô tinh. Tư Già cảm thấy chẳng sao hết, bởi vì vốn dĩ hắn không có người thân và bằng hữu, cũng không định có người thân hay bằng hữu gì, thế nên, sẽ chẳng có ai bị hắn khắc hết.
Gió hiu quạnh cuốn tóc của Tư Già bay lên, một lần nữa hắn dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn thấy thiếu nữ đột nhiên nắm lấy tay hắn, nghe thấy cô nói trong tiếng gió:
"Ta không biết thiên sát cô tinh là gì, nhưng mà cái từ "cô tinh" kia vốn dĩ không nên tồn tại. Huynh nhìn đi, ở trên bầu trời đêm, cho dù chỉ có một ngôi sao, quanh nó chẳng có ngôi sao nào thì vẫn sẽ còn có trăng, cho dù trăng bị mây che khuất thì chẳng phải còn có ta thưởng cảnh đêm sao? Thế nên... sao huynh lại cô độc được chứ?"
Yết hầu Tư Già khẽ cử động, ngơ ngẩn nhìn cô không hề nói một câu nào, cho dù vào lần đầu tiên hắn giết người thì trái tim cũng chẳng đập nhanh lấy một nhịp, thế mà giờ phút này lại đường như loạn nhịp rồi.
Hắn nghe được tiếng đập của trái tim mình, chưa bao giờ rõ ràng như thế.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Rút cánh tay đang bị cô cầm lấy về, hắn lãnh đạm xoay người đi:
"Về quán trọ thôi."
Đúng thế, tính cách lạnh lùng mới chính là con người hắn, tiếng tim đập quá lớn sẽ làm ảnh hưởng tới việc hắn ẩn thân trong bóng tối, không thể hoàn thành mục tiêu giết người được.
Phong Quang nhìn theo bóng dáng hắn dần đi xa, cuối cùng vẫn chạy đuổi theo.
*x+*xx*x*x*x***
(1) Lục thân: họ hàng; thân thuộc (sáu người thân: phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử)
Bạn cần đăng nhập để bình luận