Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 24 - Chương 14: Công lược ảnh đế hết thời

Quyển 24 - Chương 14: Công lược ảnh đế hết thờiQuyển 24 - Chương 14: Công lược ảnh đế hết thời
Phong Quang ngẩng đầu nhìn Đoạn Mộ, dường như hắn đang nhìn trời mưa, trong đôi mắt đen của hắn ánh lên ánh sáng lạnh của tỉa chớp.
Cách đó không xa, đạo diễn đứng dưới một mái hiên khác hô lên:
"Thừa dịp trời mưa, các diễn viên chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta quay cảnh mưa trước!"
"Quay cái gì mà quay?"
Phong Quang không chút khách khí nói:
"Trời mưa thì phải tránh mưa cho tốt chứ, không thấy hiện giờ còn có sét sao? Bị sét đánh thì ông chịu trách nhiệm hả?"
Đạo diễn sửng sốt,"Cô Hạ... Này... Thời tiết này tới vừa đúng lúc, nếu nhân lúc này quay cảnh mưa, chẳng phải sẽ có thể tiết kiệm tiền tạo mưa à?"
"Tôi cho ông nhiều tiền như vậy, còn thiếu một chút đó sao?"
Phong Quang dõng dạc nói,"Mọi người nghe tôi, hôm nay nghỉ nửa ngày, đến mai lại quay tiếp. Giờ mọi người ai nên về thì về đi."
Mọi người đều nhìn về phía đạo diễn, đạo diễn thầm nghĩ nhóm người này nhìn mình làm gì, cô Hạ cũng đã phát lệnh rồi, chẳng lẽ ông ta còn có thể đối nghịch với cô sao? Ông ta chỉ có thể xua tay, nói câu tất cả mọi người đều có thể trở về.
Phong Quang cảm thấy rất vừa lòng, nên cô lại hỏi Đoạn Mộ "Muốn tôi đưa anh về nhà không?"
Diêu Phong vừa đi tới, nghe xong liền sửng sốt, anh ta nhìn Đoạn Mộ với ánh mắt không thể tưởng tượng được, khẽ nói:
"Có thể nha, người ta còn biết cả chỗ cậu ở rồi."
Đoạn Mộ không nhìn Diêu Phong, hắn từ chối khéo đề nghị của Phong Quang,"Tôi có thể tự trở về, nên không cần phiền cô hạ.
"Vậy được rồi..."
Phong Quang nhìn mưa đang nhỏ dần, cô lại nói với Đoạn Mộ:
"Vậy trên đường trở về anh chú ý an toàn nhé.
"Được, cảm ơn cô Hạ quan tâm. '
Diêu Phong rời đi cùng Đoạn Mộ, Phong Quang ôm cánh tay nhìn theo đến khi bọn họ đi khuất mới trở lại trên xe mình. Thật ra cô muốn đi cùng Đoạn Mộ, nhưng hiện tại vẫn là ban ngày, nếu cô đi với hắn, chỉ sợ sẽ gây ra cho hắn tai tiếng không nhỏ.
Chỉ là khi xe sắp rẽ, tài xế lại ngừng xe, anh ta nói:
"Tiểu thư, đó hình như là... anh Vũ Văn."
Phong Quang nhìn qua đó, chỉ thấy dưới một thân cây, Vũ Văn ướt đẫm cả người, không chỉ có hắn, còn có cô gái bị hắn ép dựa lưng trên cây, cô ta cũng bị mưa ướt, mà động tác hiện giờ của bọn họ nhìn cực kỳ mờ ám.
Nhìn tình trạng của hai người này, có vẻ là Vũ Văn cưỡng hôn người ta, kết quả hai người đều trầm mê trong đó.
Trên dưới nhà họ Hạ đều biết Vũ Văn là vị hôn phu của Phong Quang, nên cũng không lạ vì sao sau khi tài xế nhìn thấy cảnh này lại dừng xe lại.
Thấy người đàn ông đang say mê bên kia chuyển mắt nhìn về phía này, Phong Quang mỉm cười, cô nói:
"Không cần phải xen vào, chúng ta đi thôi."
Tình cảm của nam nữ chính phát triển tốt như vậy, điều này là chuyện tốt đối với cô, xem ra không bao lâu nữa, Vũ Văn sẽ tới tìm cô ngả bài, nói muốn giải trừ hôn ước.
Tới buổi tối, mưa lại lớn hơn.
Phong Quang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn giông tố đan xen bên ngoài, cuối cùng vẫn quyết định ra cửa một chuyến.
Trong đại sảnh, Hạ Triều ngồi trên sô pha không nhìn con gái mình đi từ trên tầng xuống, ông nhìn tờ báo trên tay, thình lình hỏi:
"Lại muốn đi đâu thế?"
"Đi truy tìm hạnh phúc của con."
Phong Quang đi xuống lầu, đúng lý hợp tình mà nói.
Hạ Triều ha hả cười lạnh,"Nhớ năm đó mẹ con cũng nói những lời này..."
"Sau đó mẹ tìm ba cùng nhau bỏ trốn?"
Hạ Triều liếc mắt nhìn Phong Quang,"Sau đó bà ấy đi nước ngoài phát triển kinh doanh."
Giọng điệu này của ông dường như chứa không ít hậm hực.
Phong Quang ho khan hai tiếng,"Ba à, ba yên tâm đi, con sẽ không xuất ngoại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận