Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 9: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 9: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 9: Công lược đại thần e-sport
Phong Quang trăm triệu lần không dự đoán được, đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, nam thứ cô muốn tìm lại dễ dàng xuất hiện trước mặt cô như vậy.
Nhưng tình huống quen biết của bọn họ bây giờ... thật có chút không ổn.
Tống Diệp còn đang ở đó muốn ôm hết tất cả mọi chuyện vào mình. Cậu ta nói:
"Thầy Nhan, những việc này đều không liên quan đến cô nhỏ của em, thầy muốn phạt thì cứ phạt em đi."
Tuy nói bình thường cậu ta thoạt nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng khi thật sự tới thời khắc mấu chốt vẫn rất có tinh thần trách nhiệm đấy.
Lúc này, một nữ sinh khác nói:
"Tôi và thầy đều thấy, chính nữ sinh này đã đánh người. Tống Diệp, cậu đừng hòng bao che cô ta."
"Tề Phương Phương, cô có có bệnh à, chuyện này liên quan gì đến cô, cô xem náo nhiệt làm gì?"
"Tôi là uỷ viên tác phong và kỷ luật, mọi chuyện trái với nội quy trường học xảy ra trong trường đều có liên quan tới tôi."
Tề Phương Phương "Hừ" một tiếng với Tống Diệp,"Điều 3 trong Nội quy trường học là không được đánh nhau, đã đánh thì phải bị phạt, không ai được miễn phạt cả!"
"Là bọn họ động tay trước, cô nhỏ của tôi vì bảo vệ tôi nên mới đánh bọn họ!"
"Mặc kệ là ai động thủ trước, dù sao đánh cũng đã đánh, phải làm việc theo quy củ!"
Tống Diệp và Tế Phương Phương cãi nhau đến khí thế ngất trời, ai cũng không nhường ai. Hai người kia ngay từ lớp 10 đã đấu tranh gay gắt với nhau, nếu Tề Phương Phương không phải nữ sinh, có khi hai người đã sớm đánh nhau một trận.
Trái lại, Phong Quang thân là đương sự thứ nhất lại an tĩnh hơn nhiều, cô đang vội vàng... trốn ánh mắt Nhan Sách.
Không biết tại sao, mỗi khi đôi mắt mang ý cười của Nhan Sách nhìn cô, cô đều sẽ đỏ mặt mất hết dũng khí nhìn hắn, chỉ giống như đà điểu mà Ý thức được Phong Quang đang trốn tránh tầm mắt mình, khóe mắt Nhan Sách hơi cong, một lát sau, khi Tề Phương Phương và Tống Diệp còn đang cãi nhau túi bụi, hắn nhàn nhạt nói:
"Mọi người đều tới văn phòng."
Tề Phương Phương dường như lập tức vểnh đuôi lên, cô ta đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn Tổng Diệp, lớn tiếng nói:
"Đã nghe chưa? Thầy Nhan bảo các cậu lên văn phòng"
Tổng Diệp thầm nói một câu bà tám, tự giác tiếp nhận hành lý bên cạnh Phong Quang, dẫn cô đi về phía văn phòng, mà các nam sinh đang nằm bò giả chết trên đất cũng ai oán bò dậy, khổ sở đi theo phía sau đoàn người.
Dù bọn họ có vẻ giống thiếu niên bất lương, nhưng lời chủ nhiệm phòng Giám thị đã nói ra, thì đừng nói là bọn họ, mà toàn bộ trường học cũng không ai dám phản kháng.
Tống Diệp hỏi Phong Quang:
"Sao cô lại đến rừng cây này? Không phải đã dặn cô chờ cháu ở cổng trường sao?"
"Chờ cậu bay đến đây tìm tôi chắc?"
Phong Quang trừng mắt nhìn cậu ta một cái,"Nếu không có tôi, không biết cậu đã sớm bị đánh thành dáng vẻ gì?"
Tống Diệp ngượng ngùng gãi gãi đầu, cậu ta cũng biết mình lỡ hẹn là không đúng, chỉ có thể đánh trống lảng:
"Cô có thể đi một mình đến nơi hẻo lánh như vậy, đúng là lợi hại thật."
"Tôi đi theo bản đồ đó, nhưng rõ ràng tôi muốn đến ký túc xá, không biết sao lại đi tới chỗ này..."
"Có lẽ..."
Nhan Sách bỗng nhiên cười nói:
" Bạn học Hạ nên xoay lại bản đồ để xem."
Phong Quang: "...""
Cô... cầm ngược bản đồ...
Tống Diệp bỗng nhiên lớn tiếng bật cười,"Ha ha ha... Cô bị ngốc hả?"
"Câm miệng!"
Phong Quang đơn giản nâng nắm tay lên, đấm vào mặt Tống Diệp.
Tống Diệp kêu một tiếng "Đau", đầu lại choáng váng trong chốc lát, không dám đánh trả nha! Từ nhỏ đến lớn, cậu ta vẫn chưa từng đánh thắng được cô nhỏ! Nếu như đánh trả, cậu ta sẽ chỉ có thể bị đánh thảm hại hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận