Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 14 - Chương 21: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới

Quyển 14 - Chương 21: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 21: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Tô Phạt ngước mắt lên, dùng ánh mắt dịu dàng thắm thiết nhìn Phong Quang, cười nói:
"Ta vốn định dẫn Phong Quang tới đây, không ngờ, Phong Quang lại tới trước một bước."
"Rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Phong Quang muốn kéo Tiếu Tiếu ra khỏi hắn, nhưng cô không dám làm thế. Hắn ở quá gần Tiếu Tiếu, mà
Tiếu Tiếu lại chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, nếu hắn muốn làm gì thì thực sự quá đơn giản.
Tô Phạt dường như không nhìn ra sự lo lắng trong mắt cô, hắn dắt tay Tiếu Tiếu, môi mỏng hơi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ:
"Thực ra... Ta cũng mới phát hiện ra Tiếu Tiếu cách đây không lâu. Ta cũng đã nghĩ tới chuyện nói cho Phong Quang biết sự tồn tại của Tiếu Tiếu, nhưng khi đó thấy nàng mất trí nhớ, ta rất lo lắng..."
"Lo lắng ta làm sao?"
Phong Quang lạnh lùng hỏi:
"Lo lắng ta sẽ khôi phục lại ký ức ư?"
Tô Phạt cười khẽ:
"Phong Quang, nàng hiểu lầm rồi, thân thể nàng chưa khỏe được mấy ngày, không nên có cảm xúc kích động, thế nên ta mới giấu nàng chuyện về Tiếu Tiếu."
"Tô Phạt, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lý do này thật sao?"
Tô Phạt vuốt ve đỉnh đầu Tiếu Tiếu, vẻ mặt càng thêm dịu dàng:
"Chẳng lẽ Phong Quang chưa từng nghỉ ngờ rằng tại sao ta và Tiếu Tiếu lại có quan hệ tốt thế sao?"
"Vì sao?"
Cô hỏi theo lời hắn.
Tô Phạt đáp:
"Thực ra, từ nửa năm trước, ta đã tìm thấy Tiếu Tiếu rồi. Nhưng vì tình hình của nàng chưa ổn định nên ta vẫn cứ để Tiếu Tiếu ở lại nhân gian, còn ta thì thường xuyên tới thăm con bé." Hắn nhìn vào mắt Tiếu Tiếu, lại nhìn Phong Quang, cuối cùng bất đắc dĩ nói:
"Phong Quang, chẳng lẽ nàng nghĩ Tiếu Tiếu không chấp nhận nàng là vì ta đã nói gì đó với con bé sao?"
"Nếu không thì tại sao chứ? Tại sao Tiếu Tiếu lại chán ghét ta?"
Thực ra, cô nghĩ rất đơn giản, hắn làm nữ nhỉ chán ghét cô, chẳng phải đây cũng là một dạng tra tấn cô rồi sao?
Tô Phạt thở dài:
"Phong Quang, nàng thật sự hiểu lầm ta rồi."
Tiếu Tiếu nói thẳng ra:
"Cha không hề nói xấu gì ngươi, là ta tự mình suy ra. Nếu ngươi thật sự thích ta thì sao lại ném ta ở nhân gian lâu như thế mà không quay lại tìm ta chứ?"
Dù sao thì Tiếu Tiếu cũng không giống trẻ con nhà người khác, từ khi vừa sinh ra, con bé đã có ký ức mơ hồ về hoàn cảnh xung quanh mình rồi. Lúc con bé còn trong tã lót, nó cũng mơ hồ nhớ được hình dáng của mẫu thân mình, thế nên khi Phong Quang nói cô là mẹ của Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu mới tin tưởng nhanh đến thế. Nhưng đồng thời Tiếu Tiếu cũng nhớ rất rõ, mẫu thân nó vứt bỏ nó lại nơi này rồi rời đi.
Ký ức mơ hồ này nói với nó một sự thật rằng, nó chính là đứa bé bị mẫu thân vứt bỏ.
Phong Quang cảm nhận được sự bài xích của Tiếu Tiếu với cô, nhưng cô không thể nào trả lời vấn đề này được. Chẳng lẽ cô lại nói với đứa trẻ này rằng, phụ thân nó không muốn nó được sinh ra nên mẫu thân nó mới phải bất đắc dĩ giấu nó ở dưới nhân gian ư?
Không... Sự thật này quá tàn khốc đối với một đứa trẻ.
Nếu là người ngoài, chắc chắn cô sẽ nói cho đứa trẻ này sự thật mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, nhưng giờ cô đang là một người mẹ.
Phong Quang im lặng khiến cho không khí càng thêm giằng co.
Tô Phạt lên tiếng:
"Tiếu Tiếu, con không nên nói chuyện với mẹ con bằng giọng không phải như thế."
Tiếu Tiếu quyết giữ ý mình:
"Nhưng mà con không sai! Rõ ràng con là đứa trẻ bị mẹ vứt bỏ!"
"Tiếu Tiếu." năng run sợ của con người.
Dù sao Tiếu Tiếu cũng còn nhỏ, nó sợ hãi hơi rời xa phụ thân một bước nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực như cũ, dùng dáng vẻ quật cường không chịu thua nhìn hai người trước mắt.
Hành động đó của nó làm Tô Phạt không khỏi nhướng mày, ừm... tư thái không chịu thua của đứa bé này quả thực giống Phong Quang y như đúc.
Phong Quang nói với Tô Phạt:
"Nói chuyện với nữ nhỉ của ta, thái độ của ngươi tốt một chút đi!"
Không thấy là đã dọa con bé rồi à?
Tô Phạt quay đầu, thở dài một tiếng. Nhìn đi, đây là nguyên nhân mà hắn không muốn có con, sự tồn tại của con cái không chỉ quấy rầy tới cuộc sống của bọn họ mà còn làm nảy sinh mâu thuẫn phu thê.
Tiếu Tiếu nhìn Phong Quang, hừ một tiếng:
"Ta không cần ngươi nói đỡ cho nhé!"
Dứt lời, con bé lập tức chạy đi.
"Tiếu Tiếu!"
Tô Phạt nắm lấy tay Phong Quang, lắc đầu nói với cô,"Phong Quang, nàng đừng nên đuổi theo nữa, để ta đi thôi. Nàng cũng thấy đấy, giữa ta với nàng, con bé càng tin ta hơn."
"Tô Phạt..."
"Nàng yên tâm đi, ta sẽ không làm gì con bé cả."
Hắn mỉm cười vô hại:
"Tiếu Tiếu cũng là nữ nhi của ta.
Chính vì con bé cũng là nữ nhỉ của hắn nên cô mới càng thêm lo lắng!
Phong Quang hiểu, có những người không bình thường luôn thích ra tay với những người thân cận nhất, bởi vì bọn họ thích thưởng thức vẻ mặt không dám tin của những người đó.
"Ta vẫn nên cùng ngươi..."
"Phong Quang."
Hắn lại ngắt lời cô lần nữa, giơ tay vỗ nhẹ lên gò má cô, hỏi với giọng bi thương:
"Nàng không tin ta tới vậy sao?"
Không được, không thể để cho hắn biết rằng cô đã biết được bí mật Phong Quang từ tốn đáp:
"Tô Phạt, ngươi sẽ đưa Tiếu Tiếu bình an, không một chút tổn hại gì về lại bên cạnh ta, đúng không?"
"Ta đồng ý với Phong Quang, Tiếu Tiếu sẽ trở về lành lặn."
Tô Phạt khế nói, sự tối tăm trong đôi mắt sâu thằm dường như muốn nói, hắn đã bị tổn thương vì cô không có lòng tin với hắn.
Phong Quang bỗng cảm thấy hơi xấu hổ, cô nói một cách mất tự nhiên: "Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, ta chờ hai người ở đây."
"Được."
Hắn cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó thân ảnh lập tức biến mất.
"Quỷ... có quỷ!"
Không biết hai bà vú kia đã đi tới gần từ lúc nào, nhìn thấy người đàn ông biến mất trong hư không thì lập tức sợ hãi hét toáng lên.
Phong Quang quay đầu nhìn bọn họ, chợt cong môi cười:
"Ta vốn là quỷ sai ở Âm phủ, vừa mới tới đây bắt một cô hồn dã quỷ, nhưng đáng tiếc lại bị các ngươi nhìn thấy, không sao, hôm nay ta sẽ bắt thêm hai hồn nữa vậy."
Hai người kia lập tức quỳ gối cầu xin:
"Không... Xin quỷ sai đại nhân tha mạng!"
"Xin quỷ sai đại nhân tha mạng, chúng ta sẽ không nói ra những gì vừa nhìn thấy!"
Phong Quang khoanh tay cười:
"Ta không dám tin tưởng các ngươi, các ngươi nổi tiếng là hay đưa chuyện rồi, thích nhất đâm dao sau lưng người khác, tương lai vào địa ngục sẽ phải chịu hình phạt rút lưỡi. Tóm lại là kiểu gì hai ngươi xuống địa ngục cũng bị rút lưỡi, sớm hay muộn một chút thì có gì khác nhau đâu?"
"Quỷ sai đại nhân, từ nay về sau chúng ta sẽ tuyệt đối không dám lắm lời nữa!"
"Chúng ta nhất định sẽ cẩn thận, chỉ chuyên tâm làm việc, tuyệt đối sẽ không lắm mồm lắm miệng!"
"Xin quỷ sai đại nhân hãy tha cho chúng ta một mạng đi!"
"Cầu xin quỷ sai đại nhân tha mạng"
Hai bà vú tranh nhau xin tha mạng, khóc lóc cực kỳ thảm thiết, cực kỳ bi thương. "Được rồi, được rồi, nể tình các ngươi cũng chưa từng giết người phóng hỏa, hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng. Nếu về sau để ta biết các ngươi lại lắm mồm, đến lúc đó, cho dù các ngươi có nói gì, khóc có thảm hơn thì ta cũng sẽ không nương tay đâu."
"Vâng... Đa tạ quỷ sai đại nhân!"
Hai bà vú vừa quỳ vừa liên tục nói lời cảm tạ.
Phong Quang xua tay:
"Được rồi, các ngươi đi đi."
"Vâng vâng vâng."
Hai bà vú nhanh chóng đứng lên, xuống quýt, lảo đảo chạy đi xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận