Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 20 - Chương 40: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần

Quyển 20 - Chương 40: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thầnQuyển 20 - Chương 40: Công lược bác sĩ bệnh viện tâm thần
Không biết Phong Quang đã chạy bao lâu, bờ biển cũng ngày càng gần, cho dù cô có hơi cận thị không nhìn rõ, nhưng người đàn ông bước từ trên tàu xuống kia, chỉ cần dựa vào hình dáng cô cũng biết, đó chính là cha cô.
"Ba..." Một bàn tay che kín miệng cô, khiến âm thanh cô vừa phát ra đã bị nuốt lại.
Phong Quang mở to hai mắt, sự giấy giụa của cô không có chút tác dụng nào. Người đàn ông phía sau dùng một tay khác giữ chặt eo cô, kéo cô tới phía sau một thân cây.
Kỳ Vị ôm cô thật chặt từ phía sau, hắn cũng cảm nhận được cô đang kịch liệt giãy giụa, nhưng hắn vẫn chỉ ôm chặt cô, giữ chắc lấy hai tay cô ở ngay sau lưng. Lực mạnh thế này sẽ khiến cô đau đớn, nhưng hắn không định buông tay. Kỳ Vị cúi đầu xuống, hắn dán sát bên tai cô, cười khẽ một tiếng.
"Phong Quang... Em quá không nghe lời." Bờ biển lại nổi lên một trận gió.
Không ai trên bờ biển có thể chú ý tới chuyện xảy ra trong mảnh rừng cách đó không xa, cũng giống như người trong rừng không thể biết được Trương Hoài và Hạ Triều đang nói gì. Con tàu vừa mới cập bến, ngay sau khi Hạ Triều quay lại tàu, liền rất nhanh chóng rời đi.
Phong Quang gần như không kiềm được mà chảy nước mắt, cô nhìn con tàu càng lúc càng xa kia, trong khoảnh khắc liền mang đi tất cả hy vọng của cô. Cô vốn dĩ... cô vốn dĩ có thể rời đi, chỉ cần cô bước thêm một bước, chỉ cần cô có thể bước ra phía trước một bước.
Kỳ Vị rốt cuộc cũng buông tay che miệng cô ra, hắn nắm cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên, từ sau lưng cúi đầu hôn lên nước mắt cô, dịu dàng nói:
"Đừng khóc, còn có tôi ở bên cạnh em."
"Thả tôi ra... không được sao?" Cô cố ép mình phải bình tĩnh lại, nhưng trong giọng nói vẫn có tiếng khóc nức nở không thể kiềm chế.
"Kỳ Vị... Anh không tìm người khác được sao? Tôi không muốn ở lại nơi này... Tôi muốn về nhà..."
"Tôi biết, Phong Quang có rất nhiều nơi muốn đi, nhưng nơi tôi có thể tới, lại rất ít." Đôi mắt mang ý cười của hắn nhìn chăm chú vào cô,"Phong "Nhà" mà hắn nói, chẳng qua cũng chỉ là nơi dùng để cầm tù cô mà thôi.
"Tôi không muốn về với anh..."
"Đừng cáu kỉnh, tôi đang nghĩ kỹ xem nên trừng phạt em như thế nào. Phong Quang." Hắn nhẹ nhàng nói:
"Tôi đã quá dung túng em rồi, nên đôi khi, hãy để tôi làm bừa một chút."
Cô bị đưa về căn phòng đơn giản kia, thậm chí còn bị ném lên giường một cách thô bạo. Từ trước đến nay Kỳ Vị luôn thích sạch sẽ, nhưng khi hắn nhìn đôi chân bị bụi gai làm trầy xước của cô, cả lòng bàn chân bị dính bùn đất của cô nữa, hắn lại không hề có ý định trước hết rửa sạch chân cho cô.
Phong Quang cảm thấy váng đầu, giờ cô mới nhớ lại, rằng cô vẫn đang là bệnh nhân.
Kỳ Vị không quan tâm gì nữa, hắn cởi áo bác sĩ trên người mình ra, ngón tay có khớp xương rõ ràng chậm rãi cởi bỏ nút áo trên sơ mi màu trắng, hắn đè trên người cô, nắm cằm cô, nhìn khuôn mặt cô tái nhợt, hắn cười một tiếng,"Đúng là suy yếu thật..."
"Kỳ Vị..." Cô yếu ớt gọi tên hắn ,"Buông tôi ra..."
"Bất kể hôm nay Phong Quang có nói gì, tôi cũng sẽ không định dừng tay." Đáy mắt hắn mang ý cười, tựa như sương mù bao phủ,"Cho dù em có kêu đau chăng nữa."
Cô rốt cuộc vẫn bật khóc thành tiếng, quá đau...
Kỳ Vị hôn lên mặt cô từ sau lưng, dịu dàng nói: "Tôi đã nói rồi, bất kể Phong Quang có đau cỡ nào, tôi cũng sẽ không dừng tay..."
Thời gian kéo từ ban ngày sang buổi tối, dần dần, cô cũng không còn sức để khóc nữa, mọi chuyện rốt cuộc kết thúc thế nào cô cũng không nhớ rõ được, sốt cao và đau đớn khiến cô ngất đi.
Đây không phải một cuộc âu yếm, mà là một cuộc tra tấn.
Qua thêm một lần mặt trời lặn, trăng lên cao, Phong Quang mơ màng mở mắt, ngay sau đó cô liền kịch liệt ho khan. Trong đầu cô chỉ có một chữ, đau.
Đau toàn thân.
Chẳng qua cô chỉ nhẹ nhàng giật giật thân thể, mà đã đau đến khó có thể chịu đựng. Cô nghe thấy tiếng xiềng xích.
Điều này khiến cô cảm thấy khủng hoảng. Phong Quang cảm thấy thân thể mình không thích hợp, cố sức ngồi dậy từ trên giường, sau khi xốc dưới, xiểng xích trên mắt cá chân cô thực sự quá dễ thấy, không cách nào bỏ qua được.
Phong Quang nằm lại trên giường, đặt cánh tay lên đôi mắt cô cực kỳ bình tĩnh
"Hệ thống chủ, tôi xin được tử vong"
Bạn cần đăng nhập để bình luận