Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 2: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 2: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 2: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Phong Quang vừa mới tỉnh lại cũng chưa kịp hỏi thêm cha mẹ điều gì, cô cũng không nhớ nổi mình muốn hỏi gì nữa, chỉ ngoan ngoãn, im lặng ngồi nghe cha mẹ mình kể ra những năm gần đây, họ đã sống khổ sở thế nào.
Không lâu sau, có một bác sĩ khoác áo blouse trắng đi tới cửa phòng bệnh,"Đã quấy rầy mọi người ôn chuyện."
Phong Quang nhìn qua đó, là một người đàn ông thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người hắn cao gầy, đôi mắt sáng, tròng mắt nhiễm màu xám nhạt khiến người ta mê muội, nhưng dường như lại tối đen tựa vực sâu không thấy đáy, ngũ quan có thể coi là hoàn mỹ biểu lộ sự ôn nhu tao nhã, nếu hắn lại khẽ cong khóe miệng lên... Phong Quang bỗng nhiên nghĩ, nụ cười của hắn nhất định sẽ giống như ánh mặt trời ấm áp, dần hòa tan trái tỉm người ta, khiến người ta không cách nào kháng cự, khiến người ở bên cạnh hắn cũng bất giác trở nên ấm áp nhu hòa.
Trang phục bác sĩ trắng thuần này, không chỉ tăng thêm cho hắn một cảm giác cấm dục nghiêm khắc kiểm chế bản thân, mà còn tăng thêm rất nhiều cảm giác thần bí lại cao quý không thể chạm tới được.
Lục lọi trong trí nhớ một lần, ký ức của cô đã khẳng định với cô, rằng cô chưa bao giờ gặp người đàn ông này cả. Nếu đã gặp rồi, cô nhất định sẽ không quên được, rốt cuộc thì hắn cũng... đặc biệt như thế.
Phong Quang vẫn còn đang ngây ngốc, Hạ Triều đã nói với giọng ghét bỏ và không kiên nhẫn với người kia:
"Cậu tới đây làm gì?"
Có lẽ cũng có thể nói, trong giọng nói của ông còn có một tia khủng hoảng.
Phong Quang lại lắc đầu, nhất định là cô đã cảm nhận sai, kiểu người như cha cô chính là tổng tài bá đạo trong mấy cuốn truyện ngôn tình đó, sao cha cô lại có thứ cảm xúc gọi là khủng hoảng này được?
Vẻ mặt Vương Từ cũng căng thẳng, bà nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa, chỉ cần hắn nói điều gì không thích hợp... bà nhất định sẽ dùng hết sức lực đuổi hắn ra ngoài.
"Tôi tới kiểm tra tình trạng thân thể cho Phong Quang."
Bác sĩ chậm rãi bước từ cửa vào phòng. Hạ Triều chắn trước mặt hắn, cũng khiến hắn dừng bước chân.
"Nếu muốn kiểm tra, cũng có thể gọi bác sĩ khác tới." "Tôi mới là bác sĩ chủ trị của Phong Quang."
Đối mặt với Hạ Triều khí thế hung hăng, hắn mỉm cười hết sức thân thiện lại không thất lễ.
Phong Quang nghiêng người ngó ra từ sau lưng Hạ Triều, nhìn người đàn ông xa lạ này,"Anh là bác sĩ chủ trị của tôi sao?"
"Đúng vậy."
Hắn cười, mắt hơi cong, giọng nói cũng nhu hòa, giống hệt vẻ ôn nhu trước đây khi hắn đối đãi với những người khác,
"Phong Quang đã ngủ lâu lắm rồi, vừa mới tỉnh lại, vẫn không thể sơ suất được."
"Nếu anh đã là bác sĩ chủ trị của tôi, vậy anh tới kiểm tra cũng không sai mà... Ba..."
Phong Quang kéo kéo góc áo cha mình,"Đó chính là bác sĩ đã chữa khỏi cho con, ba không thể thiếu lễ độ như vậy."
Không nghĩ tới có một ngày Hạ đại tiểu thư không coi ai ra gì lại có thể đi nhắc nhở người ta phải có lễ độ, không thể không nói thế giới bao la, đúng là việc lạ gì cũng có.
Mà trên thực tế, Phong Quang tuy có tính tình đại tiểu thư ngang ngạnh, nhưng đối với những người đã từng trợ giúp hay đối tốt với mình, cô vẫn rất lễ độ.
Vương Từ cũng ném một ánh mắt cho Hạ Triều,"Phong Quang nói rất đúng, nếu bác sĩ Lục đã là bác sĩ chủ trị của Phong Quang thì để hắn kiểm tra một chút cũng không vấn đề gì."
Ý trong mắt Vương Từ rất rõ, không thể hành động quá rõ ràng, nếu không Phong Quang sẽ hoài nghỉ.
Hạ Triều cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn tránh ra. Ông ở ngay chỗ này, không tin tên đó có gan dám làm thương tổn con gái ông ngay trước mặt ông!
Bạn cần đăng nhập để bình luận