Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 13 - Chương 2: Công lược người đàn ông đuôi rắn

Quyển 13 - Chương 2: Công lược người đàn ông đuôi rắnQuyển 13 - Chương 2: Công lược người đàn ông đuôi rắn
Lại là giấc mơ này.
Sau khi tỉnh dậy từ trong giấc mộng, Phong Quang ngồi ở trên giường bừng tỉnh trong chốc lát. Từ khi có ký ức cô luôn mơ thấy cùng một giấc mơ. Chỉ là khi mới bắt đầu, cảnh tượng trong giấc mơ giống như được che đậy bởi một tầng vải mỏng khiến cho người ta không nhìn rõ được, dần dần cảnh tượng ấy trở nên rõ ràng hơn, đến bây giờ dường như cô đã lờ mờ có thể nhìn thấy mặt người đàn ông đó rồi...
Thật ra sau khi tỉnh mộng, cô đều không nhớ rõ lắm đối với cảnh tượng trong giấc mơ, nhưng dù sao cũng đã mơ giấc mơ này nhiều năm như vậy rồi, chung quy cô vẫn có thể nhớ được tình tiết đại khái. Chính là một người phụ nữ vì người đàn ông mà chết, hình như người đàn ông này rất vô tình... Phong Quang đoán, có lẽ là lúc cô còn nhỏ cùng mẹ xem được bộ phim thần tượng ngược thân ngược tâm gì đó trên tỉ vi, một màn nữ chính chết này đã để lại bóng đen tâm lý cho cô, vì vậy cô mới cứ mơ mãi một giấc mơ này.
Mơ chung quy cũng chỉ là mơ, hiện thực vẫn là hiện thực, giống như nói bây giờ đã đến giờ cô phải đi học rồi.
Phong Quang thay quần áo ngủ rồi ra khỏi phòng, trong phòng khách có một cô gái có cùng gương mặt với cô đang ngồi trên sô pha, chỉ có điều cô ấy đã chuẩn bị xong tất cả, còn không vừa lòng cằn nhằn với Phong Quang:
"Đại tiểu thư của em ơi, cuối cùng thì chị cũng chịu dậy rồi à, mau đi đánh răng rửa mặt đi, chúng ta sắp muộn học rồi!"
"Uhm. ."
Phong Quang đáp qua loa lấy lệ một tiếng rồi đi vào phòng đánh răng rửa mặt.
Cô gái ở trong phòng khách tên là Hạ Yên Vũ, là em gái sinh đôi của cô, nhưng bình thường nói ra người khác sẽ không tin. Bởi vì tính tình Yên Vũ chín chắn hơn nhiều, mà Phong Quang thì quá lơ đễnh. Trong cuộc sống cũng là Yên Vũ chăm sóc Phong Quang nhiều hơn, rõ ràng Yên Vũ mới là người giống hình ảnh một người chị gái nhất.
Phong Quang nghe nói như vậy thường không đồng tình, cô chỉ ra đời sớm hơn Yên Vũ năm phút mà thôi, phân biệt chị em gì chứ? Hơn nữa, ai quy định làm chị thì phải chín chắn, đoan trang?
Yên Vũ lại đang thúc giục ở ngoài cửa, Phong Quang chỉ có thể tăng nhanh tấc đô đánh răng rửa mặt. lai vôi vải vàna vàng chải đầu đen căn sách cùng Yên Vũ ra ngoài.
Năm nay cả hai người bọn họ đều thi đỗ trường đại học A nổi tiếng, trở thành sinh viên năm nhất đại học. Tuy nhiên, hai người họ không ở trong ký túc xá trường mà sống trong căn nhà ba mẹ đã mua ở gần trường học để hai người sống và tiện chăm sóc lẫn nhau. Hai chị em cũng chọn chuyên ngành giống nhau, vừa tới trường học báo danh, hai người bọn họ đã trở thành hoa khôi mới của khoa tiếng Trung.
Rất nhiều học trưởng theo đuổi bọn họ, đáng tiếc là không có một ai có thể phân biệt được hai người, vậy nên mới thường xuyên xảy ra tình huống: có người kín đáo nhét thư tình gửi Yên Vũ cho Phong Quang, hoặc là kín đáo nhét thư tình gửi Phong Quang cho Yên Vũ.
Lúng túng mấy lần, những học trưởng kia cũng có kinh nghiệm, mỗi lần gửi thư tình, mở đầu thư họ đều không viết tên, mà viết: Học muội Hạ thân mến.
Như vậy thì cho dù là đưa cho ai đều sẽ không sai. Đối với những nam sinh này, bình thường Phong Quang và Yên Vũ đều cười ha ha hai tiếng rồi trực tiếp ném thư vào trong thùng rác.
Đi vào sân trường, đôi chị em song sinh xinh xắn sẽ cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác, cho nên bình thường Phong Quang và Yên Vũ đều quen chọn đi đường nhỏ đến tòa nhà dạy học, tránh những ánh mắt làm người ta khó chịu kia.
Phong Quang liếc Yên Vũ đang nghiêm túc đọc một quyển sách:
"Này, chị nói này, em có thể đừng ham học như vậy được không hả? Sách có cái gì hay mà đọc chú?"
"Tuần sau sẽ có bài kiểm tra môn Văn học cổ đại, đương nhiên phải tranh thủ thời gian học tập rồi. Em còn đang không hiểu điện thoại của chị có cái gì hay nữa kìa?"
Yên Vũ cũng liếc cái điện thoại ở trong tay Phong Quang.
Lúc đi bộ thích xem cái gì đó, đây là một trong những điểm giống nhau của hai chị em.
x**xx*xx*x*x*+*
Phong Quang lầm bầm nói:
"Đồ mọt sách, em không hiểu đâu. Chị đây là dựa vào điện thoại di động, dựa vào mạng internet mà hiểu rõ việc lớn trong thiên hạ đấy."
"Em không hiểu, em chỉ biết là em không thể thi trượt được. Em không thể giống một số người, mỗi lần thi đều phải khó khăn lắm mới đạt được mức điểm vừa đủ aua" Thành tích của Yên Vũ có thể nói là đứng đầu cả khoa. Mỗi lần nhìn thấy bảng thành tích, xếp hạng của Phong Quang mặc dù không thể nói là đội sổ, nhưng cũng không phải ở hạng đầu, Yên Vũ thật sự không muốn thừa nhận đây là người chị song sinh của mình.
Phong Quang bĩu môi:
"Có thể không trượt đã là không tệ rồi, đâu ra mà đòi hỏi lắm như vậy."
"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu(1)..."
Yên Vũ làm ra vẻ lắc đầu than thở.
Nhưng Phong Quang lại đột nhiên dừng bước.
Yên Vũ ngẩng đầu lên:
"Sao chị lại không đi nữa?"
Phong Quang bưng mặt nói:
"Phía trước có soái ca..."
Yên Vũ liếc nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy một người đàn ông đứng dưới bóng cây, âu phục màu đen tôn lên thân hình cao lớn của anh ta, vẻ bề ngoài xuất sắc lại mang theo sự lạnh lùng. Từ cái nhìn đầu tiên, các cô gái sẽ theo thói quen gắn cho anh ta cái mác, một người đàn ông đứng đắn hoặc là một người đàn ông lãnh đạm.
"Này, nói không chừng đây là thầy giáo của trường học chúng ta đấy, chúng ta đi lên chào đi!"
Phong Quang cười híp mắt kéo Yên Vũ đi qua đó.
Yên Vũ trợn mắt, chào cái gì, cô nhóc này đơn thuần là cảm thấy người ta đẹp trai nên muốn bắt chuyện mà thôi.
Phong Quang rất lễ phép hỏi:
"Chào thầy, xin hỏi thầy là giáo viên của đại học A tụi em ạ?"
"Tôi là giảng viên mới của khoa tiếng Trung, Quân Dục."
Vẻ mặt hắn ta dường như dịu hơn một chút, có điều cũng chỉ có một chút mà thôi, bởi vì trong mắt anh ta, ngay cả ý cười giả dối cũng không có.
Nhưng Yên Vũ lại đột nhiên cau mày nói:
"Yêu ma ngoại đạo từ đâu đến, ngươi giả mạo giảng viên cái gì?"
Cô ấy rút bàn tay ra khỏi tay Phong Quang, đồng thời ném một tấm bùa màu vàng ra.
Quân Dục tùy ý giơ tay lên bắt lấy lá bùa, lá bùa bốc cháy trong tay hắn nhưng hắn ta lại không hề cảm nhận được chút đau đớn nào, ngược lại "Có thể nhìn ra ma khí ở trên người tôi, tu vi của cô cũng không tệ."
"Cái gì, cái gì?" Phong Quang ở bên cạnh kinh ngạc:
"Anh là ma? Tại sao tôi lại không cảm nhận được?"
Yên Vũ thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với người chị này:
"Chỉ dựa vào việc tu luyện bữa đực bữa cái của chị mà có thể nhìn ra người ta là ma mới lạ đấy!"
Yên Vũ và Phong Quang bái Chân quân Tử Vi làm sư phụ vào cùng một thời điểm, nhưng cho đến bây giờ, trình độ tu vi thật đúng là khác nhau một trời một vực. Đừng nói là ma, cho dù có một con quỷ đi theo bên cạnh, chưa chắc Phong Quang đã có thể phát hiện ra.
Thật ra thì điều này cũng không thể trách Phong Quang được. Cô sợ quỷ, đương nhiên cũng sẽ không chăm chỉ đi học cái thứ quái đản này.
Cô chạy mấy bước, nhanh nhẹn nấp ở sau lưng Yên Vũ:
"Chị nhất định không đánh lại được hắn. Em gái, em phải bảo vệ chị đấy."
Yên Vũ nhọc lòng suy nghĩ, điểm tự mình biết mình này coi như là ưu điểm hiếm có trên người Phong Quang. Thấy xung quanh không có người ngoài, cô ta lại hóa ra một trường kiếm màu xanh, nói với Phong Quang:
"Chị nấp sang một bên đi."
Dứt lời, cô ta phi thân về phía người đàn ông kia, rất nhanh hai người họ đã đánh nhau.
Phong Quang nghe lời nấp ở phía sau một thân cây, yên lặng xem tình hình chiến đấu. Đây đều không phải là người bình thường nên đánh nhau rất khác, tùy tiện ra tay chính là hoa lửa mang theo tia chớp.
Cô rất tin vào thực lực của Yên Vũ, nhưng mà cô ở chỗ này xem không hình như vẫn thiếu mất cái gì:
"Nếu như có hạt dưa thì tốt quá..."
Nếu không chỉ ngồi xổm ở đây xem kịch hay thì quá nhàm chán, giống như nam sinh xem AV mà không chuẩn bị khăn giấy đúng không?
Bên cạnh có người chìa tay ra:
"Loại ngũ vị, ăn không?"
"Cám ơn."
Phong Quang tùy ý nhận lấy, mới vừa đưa hạt dưa đến bên miệng còn chưa kịp cắn, cô đã phản ứng lại, nhìn thấy người bên cạnh, hai mắt cô đờ ra. *x+*xx*x*+x*x*** (1) Không chung đường, không cùng chí hướng thì không thể cùng làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận