Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 33 - Chương 51: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ

Quyển 33 - Chương 51: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 51: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Ở trong mắt rất nhiều người, Lục Sâm là một kẻ điên, ở trong mắt Phong Quang, Lục Sâm là một kẻ điên ưu nhã
Tất cả mọi chuyện, cô đầu đã nhớ ra.
"Tiểu thư, cô không thoải mái à?" Một nữ sinh đi ngang qua nhìn thấy Phong Quang ngã ngồi trên mặt đất liền tốt bụng đi tới hỏi: "Có cần đưa cô tới bệnh viện không?"
"Tôi không sao... Cảm ơn." Phong Quang cố hết sức nói một câu với nữ sinh tốt bụng. Cô đứng lên, bước đi còn có chút không vững.
Nữ sinh vẫn không yên tâm, cô ấy còn muốn hỏi lại Phong Quang xem cô có cần trợ giúp gì hay không, nhưng bạn học của cô ấy đã đứng ở trạm xe buýt phía trước quay đầu lại gọi: "Hồng Đậu, xe buýt tới rồi! Mau lên!"
"Ôi, tớ tới đây!"
Nữ sinh tết tóc đuôi ngựa lại nhìn Phong Quang đang chậm rãi rời di, nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô ấy có lẽ là do thất tình, chẳng qua chuyện này mình lại không giúp được gì. Nghĩ một chút, nữ sinh vẫn chạy về phía xe buýt.
Cũng ít nhiều nhờ có nữ sinh xa lạ này gọi Phong Quang một tiếng, nên Phong Quang mới có thể hồi phục tỉnh thần, cô chậm rãi tiêu hóa những ký ức thống khổ trước kia, những ngày cô khàn cả giọng ấy, những ngày cô hoảng loạn ấy, những ngày cô bị cầm tù ấy... đều giống như vẫn còn ở hôm qua.
Phong Quang bước đi lang thang không có mục tiêu, bất tri bất giác, cô thế mà lại một lần nữa đi tới trước cửa tiệm bánh kem, nhưng lúc này trong tiệm bánh đã không còn khách, ngay cả nhân viên cũng không nhìn thấy đâu, cực kỳ vắng vẻ.
Phong Quang không hiểu sao mình lại trở về, nhưng khi cô bước vào tiệm bánh kem, gặp được Thẩm Hành hơi thở thoi thóp nằm trong một góc, lại thấy vị bác sĩ khắp người toàn mùi máu tươi kia, cô bỗng nhiên hiểu rõ vì sao mình lại quay trở về.
Bởi vì cô biết, sẽ không có chuyện hắn buông tha cho Thẩm Hành.
"Phong Quang." Lục Sâm mỉm cười nhìn cô. Như có như không, hắn dùng thân thể mình chặn lại tầm mắt Phong Quang đang nhìn về phía Thẩm Hành, hắn vẫn cười ôn nhu như thế,"Sao em đã trở lại rồi?"
Nếu là trước đây, Phong Quang tuyệt đối sẽ không rỡ, vì sao bị người ta bắt gặp cảnh tượng mình hành hung, hắn còn có thể cười được, nhưng hiện giờ Phong Quang sẽ không suy nghĩ vấn đề nhàm chán như vậy, người như Lục Sâm, sẽ không ai có thể hiểu rõ.
"Lục Sâm... anh đang giết người sao?" Khó có thể tưởng tượng được, cô cũng sẽ có lúc bình tĩnh như thế, bình tĩnh đến mức khiến chính cô cảm thấy đáng sợ.
Lục Sâm vẫn không nhìn người đang máu me bê bết nằm trên mặt đất, hắn ôn nhu nói: "Anh không định giết người. Hắn muốn chết dưới tay anh, nhưng anh đâu phải đại sứ thực hiện nguyện vọng, sao anh có thể để hắn như nguyện được đây?"
Chẳng qua, hắn sẽ không chấm dứt tính mạng Thẩm Hành, nhưng không có nghĩa hắn không thể giữ lại một hơi để tra tấn hắn ta. Trên người Thẩm Hành có mấy chục miệng vết thương lớn bé, nhưng nhát dao nào cũng tránh đi chỗ hiểm. Nhìn đi, đây chính là lợi ích của việc học y đấy.
Tầm mắt Phong Quang lại dời sang một góc khác, nơi đó có một cô gái bị trói đang nhìn cô khóc thút thít, là Yến Niệm Niệm, Phong Quang chỉ liếc mắt nhìn Yến Niệm Niệm một cái, cô lại hỏi Lục Sâm: "Vì sao phải bắt cô ta?" "Bởi vì Thẩm Hành muốn anh động thủ giết hắn." Lục Sâm mỉm cười,"Nếu hắn muốn tính kế anh, vậy dù sao cũng phải trả giá đắt."
Thẩm Hành muốn chết, Lục Sâm liền cố tình không để hắn ta chết, không chỉ có thể, hắn còn muốn Thẩm Hành giữ lại một hơi nhìn người phụ nữ mình yêu nhất bị người khác tra tấn ngay trước mặt.
Phong Quang càng đau đầu hơn, sắc mặt cô tái nhợt, toàn thân phát lạnh mà nói: "Tất cả mọi chuyện em đều đã nhớ ra."
"Anh biết." Lục Sâm đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng,"Nhưng không sao, Phong Quang nhớ ra thì cứ nhớ ra đi, anh còn có Tiếu Tiếu."
Chỉ cần có Tiếu Tiếu, cô sẽ không rời khỏi hắn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận