Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 27 - Chương 28: Công lược đại thần e-sport

Quyển 27 - Chương 28: Công lược đại thần e-sportQuyển 27 - Chương 28: Công lược đại thần e-sport
Phong Quang không chút suy nghĩ mở cửa phòng, vừa ra tay liền bắt được tay nữ sinh kia, nữ sinh bị hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau khi nhìn thấy là Phong Quang, lúc này cô ấy thả lỏng, thở phào mà nói:
"Phong Quang... Là cậu à."
Bởi tốc độ Phong Quang lao tới quá nhanh, ngay từ đầu cô ấy không thấy rõ nên mới bị giật mình.
Nữ sinh cầm hoa kia đúng là Chu Tiểu Tình. Phong Quang sửng sốt một lát, nhìn mặt Chu Tiểu Tình, lại nhìn hoa trong tay cô ấy. cuối cùng cô buông lỏng bàn tay đang giữ tay Chu Tiểu Tình, hỏi:
"Mấy ngày này hoa ở cửa phòng tớ đều là cậu đưa?"
"Phải..."
Nhắc tới điều này, Chu Tiểu Tình liền ngượng ngùng đỏ mặt,
Phong Quang lại hỏi:
"Ngày nào cậu cũng lén lút tặng hoa cho tớ làm gì?"
"Tớ... tớ muốn cảm ơn cậu..."
Chu Tiểu Tình ngượng ngùng cầm hoa trong tay, lắp bắp nói:
"Cảm ơn cậu ngày đó đã giúp tớ. Tớ cũng không biết phải làm thế nào để cảm ơn cậu... Tớ nghĩ, con gái đều thích hoa... Nhưng tớ lại sợ cậu không thích... Cho nên tớ liền..."
Cho nên cô ấy liền ngày nào cũng đặt một đóa hoa trước cửa phòng Phong Quang, lại còn không để ai nhìn thấy.
Phong Quang đã chán không muốn khinh bỉ nữa rồi, sáng sớm ngày nào cũng thấy trước cửa nhà mình bày một đóa hoa tươi, cô sẽ cho rằng mình đang ở trong một ngôi mộ đó!?
Phong Quang thật sự nổi da gà, cô nói:
"Về sau cậu đừng đưa hoa cho tớ nữa, tớ cũng không cần cậu cảm ơn."
"Cậu không thích hoa sao?"
Chu Tiểu Tình mếu miệng, dường như sắp khóc ra đến nơi.
Phong Quang thấy thế mà to cả đầu. Cô thật sự không rõ sao Chu Tiểu Tình lại không có hứng thú với Văn Hạo mà cứ tiêu tốn thời gian cho cô?
Câ đau đầu nái: "Không phải tớ không thích, nhưng tớ hy vọng cho dù cậu muốn biểu hiện lòng cảm tạ thì cũng nên quang minh chính đại một chút, cậu âm thầm làm những việc này sẽ khiến người ta cảm thấy rất bất an."
"Như vậy sao..."
Chu Tiểu Tình bỗng nhiên ý thức được hành vi của mình không ổn, cảm xúc vốn dĩ đang ủ dột liền rất nhanh chóng vui lên,"Vậy lần sau tớ đổi sang phương pháp quang minh chính đại để cảm ơn cậu nhé!"
Chu Tiểu Tình lại đưa hoa trong tay cho Phong Quang,"Lần này là tớ không đúng, về sau tớ sẽ chú ý hơn. Hẹn gặp lại Phong Quang!"
Nói xong, cũng không biết cô ấy mang theo giác ngộ gì mà chạy đi mất.
Phong Quang cầm hoa trong tay đứng yên tại chỗ, thở dài thật sâu, cô ngay cả cơ hội ngủ thêm cũng không có mà đã phải đến nhà ăn ăn bữa sáng, chuẩn bị lên lớp tự học sớm.
Vì muốn bắt lấy người ngầm tặng hoa cho mình, Phong Quang thiếu ngủ nghiêm trọng, đi học cũng mơ mơ màng màng.
Trái lại, học bá Văn Hạo bên kia luôn giữ thái độ khinh bỉ đối với kiểu học sinh lười, đi học lại không nghiêm túc như thế, vậy mà còn liên tục nghe thấy Chu Tiểu Tình ngồi đằng sau cậu ta ôm mặt lầm bầm:
"Phong Quang đúng là thật đáng yêu nha..."
Phong Quang ngủ gà ngủ gật thật sự không chịu nổi, cô đứng lên nói với thầy giáo rằng mình không thoải mái muốn đi phòng y tế, thầy giáo liền gật đầu đồng ý.
Đi trên hành lang, Phong Quang lại ngáp một cái, cô xoa xoa đôi mắt không mở ra được, đột nhiên liền đụng phải ngực một người đàn ông.
Cô lui ra phía sau một bước đứng vững vàng, khi thấy rõ người trước mặt, liền không dám tin tưởng mà hô lên:
"Thầy Nhan chữa thận xong rồi ạ?"
Nụ cười lịch sự Nhan Sách vừa mới treo lên liền cứng đờ, một lát sau, hắn mới bình tĩnh nói:
"Vết thương của tôi khôi phục cũng không tệ lắm, bác sĩ nói có thể xuất viện."
Tuy rằng có thể xuất viện, nhưng băng vải trên tay hắn vẫn chưa gỡ đi, còn vết bầm trên mắt thì đã khỏi hẳn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận