Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 2 - Chương 6: Công lược hoàng thượng nước địch

Quyển 2 - Chương 6: Công lược hoàng thượng nước địchQuyển 2 - Chương 6: Công lược hoàng thượng nước địch
"Ngươi!" Phong Quang tức giận trợn mắt nhìn hắn. Cô vốn dĩ đã thấp, còn học thuật rút ngắn xương chẳng phải cô càng thêm thấp sao!
Vẻ tức giận của cô giống hệt một chú mèo đang phát cáu, chỉ thiếu nước dựng đứng hết lông trên người mình lên mà thôi. Tuy nhiên dù đang cáu giận, cô cũng chẳng tạo nổi chút uy hiếp nào. Tuyết Ám nhấc cổ áo cô từ phía sau:
"Đi thôi, khởi hành nào."
"Này này, người buông tay ra, ta tự đi được."
Lạc Mai đứng nhìn bóng lưng hai người dần khuất nơi phố phường đông đúc một lúc lâu,"Xem ra chủ tử nói không sai, ngươi thực rất thích cô nương đó." Lạc Mai liếc nhìn Thiên Thiên Vạn, nói không cảm xúc:
"Chúng ta cũng nên đi thôi."
Thiên Thiên Vạn nhún vai cùng Lạc Mai ra khỏi tiệm đi về một phía khác. Trước sau xuất hiện hai đôi nam nữ giống hệt nhau, người trong bóng tối chắc bối rối lắm đây. Phong Quang đi theo quyết Ám đến một bến đò, nhà thuyền đã đợi ở đó rất lâu. Lên thuyền, cô ôm lấy tay nải đi theo Tuyết Ám vào ngồi xuống trong khoang. Vừa ngồi xuống cô đã hỏi:
"Lạc Mai và Thiên Thiên Vạn liệu có chuyện gì không?"
"Sao, ngươi lo cho họ?" Tuyết Ám nâng tách trà, không vội uống mà ưu nhã điềm nhiên nói:
"lẽ nào ngươi quên, ngươi và bọn họ không phải người cùng một chiến tuyến. Theo lý mà nói, ngươi phải mong họ xảy ra chuyện mới đúng."
Cô nói rất bình tĩnh:
"Đâu phải do bọn họ bắt ta, vì sao ta lại hi vọng họ gặp chuyện chứ? Hơn nữa, cho dù bọn họ bị người của Quỷ vương bắt, bọn họ cũng là thủ hạ thân tín của ngươi, dù có bị nghiêm hình bức cung cũng không bán đứng ngươi đâu."
Tuyết Ám khẽ ngẩn người, sau đó tiếp tục cười rất vui sướng:
"Ngươi nói hay lắm."
"Vậy Lạc Mai bọn họ..."
"Yên tâm đi, hai người đó năng lực phi phàm, trừ khi Quỷ vương tự mình xuất mã, nếu không muốn bắt bọn họ khó bằng trời." sự cao quý của mình, hắn bèn đặt tách trà xuống không uống nữa. Ngón tay Phong Quang cuốn lấy đại gấm trên y phục của mình, do dự lúc lâu mới chậm chạp mở miệng:
"Đến sa mạc Quảng Hợp rồi, ngươi sẽ thả ta đi thật chứ?"
"Đương nhiên, đến sa mạc Quảng Hợp là đã vào địa bàn của ta, ta giữ người lại chẳng qua chỉ vì đảm bảo ta có thể về nước mà thôi. Đến lúc đó giữ ngươi lại cũng vô dụng."
Phong Quang thở phào như vừa thoát được gánh nặng, sau đó cười rộ lên:
"Lời này là người nói đấy nhé."
"Ừ, ta nói."
Khóe miệng Tuyết Ám nhếch lên một độ cong quen thuộc, nha đầu này có lúc rất tỉnh ranh, nhưng có lúc lại không biết rút ra bài học, chẳng phải hắn đã nói lời nam nhân không thể tin sao?
Đi dọc theo dòng sông này là ra khỏi Đồng Thành, không xa nữa chính là biên ải. Cảnh vật hai bên bờ dần trở nên hoang vu, lòng sông cũng nhỏ hẹp lại, từng đám lau sậy khô héo càng khiến khung cảnh thêm thê lương.
Làn da mẫn cảm của Phong Quang nhận ra không khí càng lúc càng khô hanh, có khó chịu vỗ vỗ mặt mình. Thân thuyền bỗng lắc lư, cô ngồi không vững bổ nhào người về phía trước, may mà ngã đúng vào lòng Tuyết Ám. Hơi thở nam tính phả vào mặt, khiến đôi má cô đỏ ửng.
Cô ngẩng đầu lên đang định lùi lại, nhưng ánh mắt của cô bất chợt bắt gặp ánh mắt của hắn. Bốn mắt nhìn nhau, Phong Quang nhất thời quên cả phản ứng. Lúc này, bờ ngực hắn cùng với đường cong cơ thể có giống như là sự tồn tại cứng rắn nhất và mềm mại nhất trên thế gian này.
Rõ ràng hắn mang một lớp mặt nạ với khuôn mặt hết sức bình thường, nhưng lúc nhìn vào mắt hắn, cô vẫn mất hết sức lực, cánh tay chạm phải bờ ngực hắn bỗng nhữn như con chỉ chỉ, rồi lại ngã vào vòm ngực vững chãi ấy. Tuyết Ám vô thức đặt tay lên eo cô, sau đó hắn cảm giác bản thân mình sắp điên thật rồi.
Vậy mà hắn lại nhìn thấy sự... mê luyến trong đôi mắt của một người con gái đã trông thấy bộ mặt khủng khiếp của mình? Mà loại mê luyến này truyền tới cùng với mùi hương trên người có hình như có ma lực gây tác dụng hai chiều.
"Xin... xin lỗi... Cô lắp ba lắp bắp lùi về ngồi vững, lại liên tục lùi ra sau kéo xa khoảng cách.
Hắn âm thầm híp mắt lại, cười khẽ: "Không sao, không cần xin lỗi." Cô xấu hổ cúi gằm đầu xuống.
"Khách quan, đã đến nơi." Lão lái thuyền gọi, thì ra khi nãy thân thuyền lay động là vì đã cập bờ.
Nghe tiếng, Phong Quang lập tức có cớ chạy ra ngoài, không khí trong khoang quá bối rối, cô không chịu nổi. Tuyết Ám cảm nhận sâu sắc bản thân mình biến thành lang sói khiến người ta sợ hãi, bình thường hắn chỉ hưởng thụ sự thích thú khi người khác sợ mình, nhưng lúc này, tâm tình của hắn có chút vi diệu mà đến bản thân hắn cũng không thừa nhận.
Ngồi im thêm mấy giây, hắn mới đi xuống thuyền, thiếu nữ vừa rồi còn trốn hắn, giờ khắc này đang bị hấp dẫn bởi cảnh đại mạc thê lương xung quanh. Lão lái thuyền nói:
"Thuyền chỉ có thể đi tới đây, đoạn đường tiếp theo, khách quan phải tự đi về trước thôi." Tuyết Ám gật đầu:
"Ừ, ngươi về đi."
"Dạ, khách quan bảo trọng." Lão lái thuyền khua mái chèo quay về theo đường cũ, rất nhanh biến mất không thấy đâu.
Phong Quang quay đầu lại bảo:
"Không ngờ ở Đại Duy quốc ngươi có nhiều thuộc hạ như vậy."
"Chuyện ngươi không ngờ còn nhiều lắm." Hắn lột lớp mặt nạ da người trên mặt xuống tiện tay ném vào trong làn nước đục. Thấy hắn gỡ mặt nạ xuống, cô thắc mắc:
"Ngươi không cần đeo mặt nạ nữa à?"
"Ra khỏi biên ải đã không cần nữa rồi."
Không biết hắn lấy từ đầu ra một tấm mặt nạ làm bằng bạc, đeo lên khuôn mặt, vừa vặn che khuất đi nửa bên phải không hoàn mỹ kia, chỉ lộ ra nửa bên trái vô cùng anh tuấn.
Phong Quang không hỏi hắn vì sao phải đeo kiểu mặt nạ này, cô chỉ hiếu kỳ đúng một chuyện:
"Vì sao mặt ngươi lại bị bỏng?"
"Hạ tiểu thư, không ai nói cho ngươi biết không nên hỏi những câu dễ gợi lại nỗi đau của người khác hay sao?"
Giọng nói Tuyết Ám trở nên lạnh lùng, ngay cả ánh mắt hắn cũng trở nên sắc lạnh. Nhưng Phong Quang vờ như trì độn không phát hiện ra giọng cảnh cáo của hắn, cố chấp hỏi:
"Bởi vì rất để ý, nên muốn có được đáp án." câu quái dị: "Ngươi để ý cái gì?"
Nhưng rốt cuộc hắn chỉ cười cười cho qua."Vết bỏng còn có thể do đâu mà có chứ? Đương nhiên là do hỏa hoạn rồi. Ta nói ta bị vậy là do cứu người, ngươi tin không?."
Cô gật đầu không hề do dự: "Ta tin."
Tuyết Ám không biết nói gì. Hắn đột nhiên im lặng khiến Phong Quang thấy khó hiểu nhìn hắn.
"Chúng ta nên đi mau cho kịp."
Lát sau, Tuyết Ám quay người, hiển nhiên đã không muốn nhắc đến vấn đề này nữa. Cô ngoan ngoãn đi theo sau hắn, câu hỏi không thể coi là được trả lời, nhưng có thông minh không truy hỏi gì thêm, bước chân thất thểu giẫm trên cát, làm tốc độ đi giảm hẳn. Nhưng mỗi lúc hai người cách nhau hơi xa, hắn lại thả chậm bước chân đợi cô đuổi kịp. Phong Quang suýt ngã, được hắn kéo tay dìu lên, cô ngẩng đầu cười:
"Đa tạ."
"Đúng là đồ phiền toái."
Dường như hắn cảm thấy cô rất phiền phức, nhưng lúc cô tiếp tục ngã, hắn sẽ theo bản năng mà giơ tay ra đỡ. Đi trên sa mạc gần một tiếng đồng hồ, bọn họ gặp một đội thương nhân, bọn họ cùng đường nên chấp nhận cho hai người ngồi nhờ một đoạn. Có xe ngồi, Phong Quang thở phào một hơi, không lâu sau, thành Quảng Hợp dần hiện ra trước mắt.
Thành Quảng Hợp nằm trên vành đai giáp ranh giữa hai nước, không thuộc sự quản lý của bất kỳ nước nào. Nhưng hai nước cũng không hề dễ dàng chắp tay dâng không tòa thành này cho nước kia, thế nên thành Quảng Hợp có một luật riêng cho mình, đó chính là kẻ mạnh thì sống. Và việc chiếm được tòa thành này có tác dụng rất lớn với chiến sự của hai bên.
Thành chủ hiện tại của thành Quảng Hợp là Lạc Ưng. Hắn ta có thể vì người con gái mình thích mà đâm huynh đệ của mình hai đao.
Tuyết Ám và Lạc Ưng là bạn từ thời niên thiếu cho nên hắn mới nói thành Quảng Hợp là địa bàn của mình. Mối quan hệ này không ai biết ngoài hai người họ. Lạc Ưng có mối quan hệ thân thiết với Tuyết Ám, nhưng hắn ta sẽ không đứng về chiến tuyến của Đại Duy hay Quảng Lưu.
Tuyết Ám cũng không yêu cầu hắn ta đứng về phía mình, thành Quảng Hợp chỉ cần duy trì thế trung lập, đạt đến trạng thái cân bằng càng tốt.
Nhưng chẳng mấy chốc, trạng thái cân bằng này đã bị phá vỡ, nguyên nhân là do nữ chính Hạ Khởi Mộng... hoặc hiện tại nên gọi là Ngân Diện quân sư Bạch Dung. Bởi vì sự xuất hiện của nàng ta, trái tim hán tử huyết tỉnh của Lạc Ưng dồn hết lên hình bóng ấy. Đừng quên thế giới này là thế giới ngôn tình. Tình yêu quan trọng hơn tất cả.
Vừa vào thành, bọn họ đã bị cung tiễn bao vây từ bốn phương tám hướng. Trước tình huống bất ngờ như vậy, Tuyết Ám không hề hoang mang mà ngược lại còn "Ồ" lên một tiếng thâm thúy. Hắn quay đầu nói với Phong Quang:
"Đứng cạnh ta, đừng động đậy linh tinh."
"Được." Phong Quang gật đầu.
Các cung thủ tự động mở một con đường, Quỷ vương Tiêu Nhược, Ngân Diện quân sư và thành chủ Quảng Hợp Lạc Ưng chầm chậm bước ra.
"Thả Hạ Phong Quang, đầu hàng chịu trói đi."
Người đầu tiên lên tiếng là Bạch Dung, giọng nói không chút cảm xúc. Ở phía sau, Tiêu Nhược Lạc Ưng đứng hai bên trái, phải bảo vệ cho nàng ta. Tuyết Ám bật cười, nhìn hướng Lạc Ưng có thân hình cao lớn tuấn tú:
"Ta thật không ngờ, trước giờ huynh luôn ở thế trung lập lại có một ngày đứng về phía đối địch với ta."
"Hết cách rồi." Lạc Ưng gãi tóc sau gáy, không hề ngượng ngùng:
"Huynh cũng biết ta độc thân đã lâu, khó có cơ hội gặp được người mình thích. Nhưng yên tâm đi huynh đệ, ta chỉ giúp bọn họ cứu vị tiểu thư kia ra thôi, sẽ không để ai làm huynh bị thương."
Lạc Ưng vừa nói xong, một làn khí lạnh ngay lập tức xuyên qua Bạch Dung chiếu về phía hắn, hắn cười với Tiêu Nhược như thể khiêu khích "ngươi làm gì được ta' Tuyết Ám ôm cánh tay, nói rất lưu manh:
"Nếu ta không thả người thì sao?"
"Thế thì chỉ có thể cướp thôi." Lạc Ưng cười ha ha đáp:
"Cô nương xinh đẹp như thế này, lại còn là người con gái đứng cạnh bên huynh đệ, chỉ nghĩ cướp được thôi đã thấy hưng phấn rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận