Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 19 - Chương 53: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Quyển 19 - Chương 53: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 53: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Phong Quang nghe hắn kể xong mọi chuyện trong quá khứ, tâm tình bỗng nhiên trở nên phức tạp. Cô vốn nghĩ rằng, cô và hắn là người ở hai thế giới khác nhau, cũng đã chuẩn bị trước tâm lý rằng sẽ không cách nào gặp lại, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, hắn lại là người ở 300 năm trước.
Thậm chí, hắn lại còn là mục tiêu công lược của cô, vị trang chủ của sơn trang Thắng Tuyết kia.
Cô giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn, đúng là không có nhịp tim. Mũi cô nghẹn lại, trong giọng nói không khỏi có chút nức nở,"Sao ngươi lại biến chính mình thành cái dạng này? Khi ta đi, ngươi vẫn còn rất ổn kia mà... Người nói xem, ta gian nan cực khổ nuôi người lớn lên, tưởng dễ dàng lắm hả?"
"Đừng khóc."
Hắn lại không nhịn nổi mà cười,"Ta được nàng nuôi lớn lên sao?"
"Nói thế nào thì ta cũng chăm sóc ngươi ba năm..."
Cô tưởng tượng đến thiếu niên trẻ trung hoạt bát lúc trước, bây giờ lại biến thành...
Thôi được rồi, năm đó hắn cũng không hề hoạt bát, hơn nữa hiện tại có vẻ hắn càng đẹp trai hơn.
Cô bỗng nhiên không rõ chính mình đang so đo cái gì, mà hiện tại, cô mới ý thức được một vấn đề rất quan trọng "Ngươi vì ta mà biến chính mình thành xác sống, chẳng lẽ là vì... ngươi thích ta?"
Hắn trầm mặc trong chốc lát,"Ta nghĩ ta đã biểu hiện đủ rõ ràng vào 300 năm trước."
"Nhưng mà... Ngươi đâu có nói với ta."
Cô chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội. Vào 300 năm trước, cô và hắn ở cạnh nhau sớm chiều, cho dù hắn biểu hiện coi trọng cô đến cỡ nào, cô cũng sẽ chỉ cho rằng đây là thói quen dựa dẫm của trẻ con giống như chim non mở mắt(1). Cho dù có thoáng phát hiện ra, cô cũng sẽ không dám nghĩ theo phương diện kia, bởi vì như vậy... không khỏi có chút cảm giác tự luyến.
Liễu Niệm Phong nắm tay cô, một tay khác tại nâng cằm cô lên. Khi một nụ hôn sắp sửa in xuống. Phong Quang giơ tay che kín miệng mình, vì thế nụ hôn của hắn liền đặt trên mu bàn tay cô. "Ngươi muốn làm gì?"
"Nói cho nàng biết, rằng ta thích nàng."
Cô lườm hẳn,"Ta mới mười ba tuổi! Ta còn là trẻ con đó!"
"Đây là... tình huống năm đó ta nhỏ tuổi, còn Phong Quang lại lớn tuổi hơn ta đó sao?"
Hắn cười nói:
"Chẳng qua hiện giờ thì ngược lại, ta có thể nhìn thấy Phong Quang, cũng có thể chạm vào Phong Quang, mà Phong Quang còn nhỏ... Vậy phải làm sao bây giờ đây? Bất kể ta muốn làm gì, Phong Quang cũng đều không cách nào phản kháng"
"Ngươi, ngươi... Ngươi đừng xằng bậy. “
Cô nơm nớp lo sợ nói:
"Nói thế nào... Ngươi cũng phải chờ đến lúc ta cập kê(2). Nếu ngươi mà xuống tay với ta bây giờ, sẽ bị người ta mắng là cầm thú."
"Chẳng phải ta đã bị phụ thân của Phong Quang mắng là cầm thú rồi sao?"
Hắn cười ôn nhu,"Cho dù người khác có mắng thêm vài câu, thì đã sao nào?"
Cô trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn không chỉ lớn tuổi hơn, mà ngay cả da mặt cũng dày thêm không ít. Nhưng ngay sau đó, cô lại nghĩ ra biện pháp.
Thân mình mềm nhữn, cô ngã vào trong lòng hắn, yếu ớt nói:
"Ta còn chưa khỏi bệnh... Thân thể cũng rất suy yếu, nếu ngươi mà xằng bậy, nói không chừng ta liền..."
"Nàng sẽ sống thật tốt."
Hắn ngắt lời cô, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng cô.
Hắn rũ mắt xuống, nhìn đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói:
"Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện."
Phong Quang khựng lại,'A Mạch, bệnh của ta thật sự rất nghiêm trọng."
Cô nghĩ, có lẽ nên để hắn chuẩn bị tâm lý trước, nói không chừng cô sẽ chết vì bệnh phát bất cứ lúc nào.
"Máu ta có thể tạm ngăn lại bệnh của nàng."
Cánh tay hắn ôm cô hơi siết chặt lại"Phong Quang, chờ đến lúc liễu hội rời khỏi ta lần nữa."
*********
(1)Chim non mở mắt: Chim non khi mới nở , mở mắt sẽ nhận đối tượng đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ, ở đây có ý là khi đứa trẻ gặp được Phong Quang là người đầu tiên giúp đỡ sẽ ỷ lại và dựa vào cô giống như chim non đối với mẹ
(2) Cập kê: Đến tuổi lấy chồng, mà theo thời xưa thì khi con gái tới tuổi 15 sẽ tính là tuổi cập kê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận