Mau Xuyên Công Lược Nữ Phụ Có Độc

Quyển 21 - Chương 17: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế

Quyển 21 - Chương 17: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thếQuyển 21 - Chương 17: Công lược giáo sư ngồi xe lăn tại mạt thế
Phong Quang nhíu mày nhìn hắn,"Không phải em đang quậy!"
Hạ Phong Ảnh cười "Được rồi, anh nói sai, nhưng Phong Quang đã dẫn anh đi rất xa rồi, em đã làm rất tốt, không cần phải thấy cắn rứt lương tâm."
"Đây không chỉ là vì lương tâm!" Phong Quang nghiêm túc nói với hắn:
"Anh là anh trai em, nếu đổi lại là ai khác, thì em cũng sẽ không cách nào đứng nhìn anh trai mình chết đi như vậy."
Hạ Phong Ảnh thở dài một tiếng,"Anh còn tưởng rằng ít ra trước khi chết sẽ có thể nghe được Phong Quang nói cũng thích anh cơ."
"Em..." Cô ngừng lại một chút, thu lại ánh mắt đang nhìn hắn, chuyển sang nhìn cảnh sắc phía trước ngoài cửa sổ xe,"Em còn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Rốt cuộc thì nhiều năm như vậy... em vẫn luôn coi anh là anh trai, giữa chúng ta cũng chỉ có quan hệ anh trai em gái. Nếu anh bỗng nhiên muốn em đưa ra một đáp án... thì chính em cũng không biết câu trả lời của mình là gì."
Ngay lúc cô cảm thấy mất mát, một bàn tay xoa lên đỉnh đầu cô.
Hạ Phong Ảnh hơi cúi đầu, khi cô ngước mắt lên, khuôn mặt hắn đã gần sát mặt cô, giọng hắn cũng rất nhẹ,"Anh rất xin lỗi, Phong Quang, anh biết nói ra những điều như vậy sẽ khiến em bối rối, nhưng chuyện đã tới tình trạng này, thật sự nếu không nói ra... Cho dù Một cánh tay của hắn đã cứng đờ không thể cử động, chỉ có thể dùng cánh tay khác ôm lấy eo cô, hôn lên đỉnh đầu cô, hắn thấp giọng nói:
"Chuyện này không liên quan đến em. Phong Quang tốt như vậy, không người đàn ông nào có thể giữ ý chí sắt đá khi ở bên em lâu như thế. Những lời ghét bỏ trước đây anh nói với em đều là giả, chẳng qua, chỉ có một câu là thật."
"Câu gì."
"Em thật sự là sân bay."
Cô tức giận nói: "Hạ Phong Ảnh!"
Hắn cười thành tiếng,"Đừng kích động, anh đùa em thôi."
"Anh còn có tâm tư nói đùa, chẳng lẽ tâm trạng anh hiện tại rất tốt sao?"
"Có thể ôm em như vây. tâm trang của anh đúng là rất tốt." Cô ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói:
"Em sẽ nghĩ cách liên hệ với giáo sư Thư, em sẽ cầu xin hắn, để hắn nghĩ cách cứu anh"
"Thư Bạch sao?" Hạ Phong Ảnh híp hai mắt lại,"Em tốt nhất không nên quá tin tưởng hắn."
"Vì sao?"
"Hắn khiến anh cảm thấy rất không tốt."
"Bởi vì em thấy hắn rất tốt sao?"
"Nguyên nhân không đơn giản như vậy."
Hạ Phong Ảnh nhéo mặt cô, trong giọng nói dường như có chút kiêng kị,"Từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông kia, anh đã có cảm giác hắn cực kỳ nguy hiểm. Còn cả người bảo vệ tên Du Ký bên cạnh hắn nữa, độ nguy hiểm của người này tuyệt đối cũng không thấp hơn Thư Bạch."
Phong Quang nửa hiểu nửa không chớp mắt,"Đây đều là trực giác của anh sao?"
Từ trước đến nay cô đều tự nhận bản thân mình có trực giác mạnh nhất, nhưng khi gặp Thu Bạch và Du Ký, trong đầu cô lại không hề xuất hiện bất cứ sự cảnh giác nào.
"Mặc kệ có phải trực giác của anh hay không, anh đều hy vọng về sau tốt nhất em đừng nên tiếp xúc với bọn họ. Em vốn đơn thuần, ngay cả khôn vặt cũng không biết cách, ở trước mặt bọn họ tuyệt đối cũng chỉ là con chuột trắng nhỏ mà thôi."
Hạ Phong Ảnh lại cười khổ một tiếng,"Biết làm sao bây giờ đây? Về sau anh không ở bên cạnh em được nữa, dù em có bị người ta lừa cũng không biết. Ngay cả khi gặp nguy hiểm, cũng sẽ không có ai như anh, liều mạng lao ra che chắn cho em."
"Cho nên... anh lại càng không nên rời khỏi em."
Cô nói ra một câu mà ngay cả chính cô cũng không thể nào chắc chắn,"Em sẽ nghĩ ra cách, cho dù anh có thật sự trở thành xác sống, thì cũng sẽ có ngày anh biến lại được thành người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận